Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tâm tình của y lúc này cũng đã dần ổn định, Tuệ Phong thở hắt ra một hơi rồi chầm chậm bước ra.
Vừa chạm chân đến bậc thang cuối cùng, mùi hương thơm ngon của đồ ăn liền bay thẳng vào mũi, Tuệ Phong mím môi, đã bao lâu rồi y mới được nghe lại mùi hương quen thuộc này? Tuệ Phong hít thở sâu rồi sải bước đi đến nơi tỏa ra mùi hương.
Nhìn những món ăn quen thuộc ở trên bàn ăn, Tuệ Phong có hơi mông lung mà ngồi xuống ghế.
“Của anh hai nè.”
Tuệ Nhiên mỉm cười đặt bát cơm xuống trước mặt anh trai mình.
Nhìn bát cơm nóng đang tỏa khói nghi ngút kia, Tuệ Phong vẫn cảm thấy nó có gì đó không thật. Nghe tiếng thúc giục của em gái, y có hơi ngần ngại mà cầm đũa lên, sau đó gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng.
Vị mặn, ngọt tan trong khoang miệng khiến y giật mình mà thốt ra.
“Mình thật sự quay về rồi ư?”
Tuệ Nhiên nhai cơm, nhìn anh trai mình từ nãy đến giờ cứ lầm bầm gì đó trong miệng mà không khỏi khó hiểu.
“Này, anh thật sự ổn chứ? Hay là đi khám thử xem.”
Tuệ Phong lắc đầu
“Anh không sao, ăn cơm đi.”
Cơm nước xong xuôi, Tuệ Phong giúp em mình dọn dẹp rồi nhận phần rửa bát. Tay thì làm nhưng tâm trí của y đã bay đến một nơi xa khác.
Chẳng lẽ y nên chấp nhận về sự việc này sao? Còn Lang Nhất Hàn thì sao?
Nghĩ đến người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/3506498/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.