“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao huynh lại thành ra như vậy?”
Bạch Tử Y lãng đầu né tránh câu hỏi của y, hắn khẽ quay người, vết thương bị đụng đến khiến hắn đau mà phải nhăn mặt.
Bạch Âm chỉ đành thở dài, người này trước giờ vẫn luôn cố chấp như vậy.
Bạch Âm đứng dậy, vừa đi ra tới cửa đã bị Bạch Tử Y gọi.
“Đệ đi đâu?”
Bạch Âm quay đầu nhìn hắn đang cố ngồi dậy, trong mắt có chút không nỡ mà nói.
“Đệ đi kiếm chút gì đó để ăn, huynh yên tâm, nơi này đệ không biết đường ra, không cần lo đệ chạy trốn.”
Bạch Tử Y khẽ nắm tay, môi mím thành một đường thẳng, mắt không dám nhìn vào Bạch Âm.
“Ta không phải là đang nhốt đệ đâu.”
“Đệ biết.”
Nói rồi y rời đi để Bạch Tử Y ngẩn ngơ ngồi đó, song lại thở dài sầu não.
"Sẽ nhanh kết thúc thôi, lúc đó đệ sẽ… "
“Phong ca, huynh không khỏe ư?”
Lang Nhất Hàn thắc mắc nhìn Tuệ Phong khi thấy y cứ ngồi ngẩn ngơ, hắn hỏi chứ không phải đanh dỗi vì y không để ý đến mình đâu nhá.
“À… ta ổn mà.”
Tuệ Phong mỉm cười trấn an nhìn hắn, nhưng trong lòng lại sầu muộn vô cùng. Dạo này y luôn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Hình ảnh khi ở thế giới hiện đại kia và thế giới này cứ luân phiên xuất hiện trong giấc mơ, khiến đầu óc y cứ mơ mơ hồ hồ, còn có cả một bóng người nam nhân cao lớn nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/3506478/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.