Chương trước
Chương sau
“Huynh đang làm gì đấy?”

Tống Minh mở cửa bước vào phòng, thấy Hàn Diệp đang nằm chổng mông chăm chú coi viên đá trên giường khỏi khỏi có chút buồn cười mà hỏi.

Hàn Diệp đang quá chăm chú để suy nghĩ gì đó nên dường như không nghe lọt câu hỏi của Tống Minh, hắn thấy thế cũng đành thở dài đi đến bên giường, nhìn xuống bờ mông đầy đặn của ai đó mà mỉm cười.

Tay lại không yên phận mà mò xuống chạm nhẹ lên bờ mông cong, xoa nắn vài cái rồi đánh cái bốp.

“Oái.”

Hàn Diệp giật bắn mình ngồi bật dậy, đưa tay che mông mình. Hai mắt mở to hung dữ nhìn cái người gương mặt thánh thiện với nụ cười đê tiện ở đằng kia.

“Đệ làm cái trò gì đấy, thật không biết tôn ti trật tự mà.”

Tống Minh nhếch mép ồ lên một tiếng dài.

“Nay huynh biết mắng ta luôn đấy.”

Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy tay y mà kéo mạnh về phía mình. Hàn Diệp ngay lập tức bị hắn ôm trọn, cố gắng vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát.

“Ngoan nào, huynh đang xem gì đấy?”

“À cái này nè.”

Hàn Diệp hơi rướn người vươn tay với lấy viên đá kia đưa lên cho hắn xem.

“Đệ xem này, cái viên đá ta nhặt này nó phát ra khí tức khá quen thuộc đấy, nhưng lại không xác định rõ nó giống của ai.”

Tống Minh nhíu mày cầm viên đá lên, hắn nhắm hờ mắt thả một tia linh thức vào thăm dò, được một lúc thì bị đẩy ra. Hắn trầm mặc nhìn viên đá.

Quả đúng như Hàn Diệp nói, khí tức trong viên đá khá quen thuộc, đối với hắn mà nói lại cực kỳ quen thuộc.

Tống Minh đưa mắt xuống nhìn Hàn Diệp, thấy y cũng đang nhìn mình, tay hắn ôm y siết chặt hơn.

Nhất định không thể để việc đó xảy ra lần nữa.

Nguyên nhân sâu xa mà Hàn Diệp không thể nhận chức Chưởng môn là gì, hắn suốt đời cũng không quên được.

“Trốn rồi?”

Vu Tịnh Diên cả mặt nhăn lại vì tức giận, mắt trợn trừng nhìn Bạch Tử Y đang quỳ phía dưới.

“Là do sự tắc trách của thần, mong người xử phạt.”

‘Choang’

Chén ngọc vỡ thành từng mãnh ngay bên cạnh Bạch Tử Y, có vài mảnh nhỏ văng lên cửa qua da mặt khiến nó xuất hiện vài vệt đỏ.

“Có một người cũng để lọt mất, nuôi các ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo mà!”

Bạch Tử Y cúi đầu im lặng nghe Vu Tịnh Diên điên cuồng chửi mắng phía trên, bàn tay hơi siết lại.

Sau khi chửi mắng đám thuộc hạ, Vu Tịnh Diên hậm hực ngồi xuống ghế mà ra lệnh.

“Các người tự biết điều mà đi lãnh phạt đi!”

“Vâng!”

Đoàn người thối lui rời đi, bước vào nơi lĩnh phạt được xem là chốn địa ngục kia.

Vu Tịnh Diên bấu chặt tay, mắt âm hiểm suy tính. Chuyện này phải kết thúc càng nhanh càng tốt, bọn chúng nhất định phải chết.

“Đi điều tra về tất cả những người có liên quan đến hai tên đó cho ta.”

“Rõ!”

Tuệ Phong trở về phòng với khuôn mặt tươi vui hí hửng, Lang Hàn tạm thời sẽ ở lại nơi đó dưỡng thương nên y có thể ngày nào cũng qua thăm hắn rồi. Thật tiện a.

“Vui ghê nhỉ?”

Tuệ Phong giật bắn mình khi vừa mở cửa đã bị gương mặt hầm hầm của muội muội mình soi sét.

“Muội làm gì ở đây thế?”

Tuệ Phong vuốt ngực đi vào trong phòng, Tuệ Nhiên bĩu môi dựa lưng vào cửa nói.

“Đâu có gì đâu, chẳng qua là định qua nói chuyện phiếm với ca ca, mà quên mất là ca ca còn phải chăm cho ‘ai kia’ nên phải ngồi đợi ca ca về đó.”

Tuệ Phong chỉ biết bất lực, quả nhiên là lén đi theo mình mà.

Tuệ Nhiên đi nhanh đến chỗ ca ca mình, môi mỉm cười thật tươi nhìn y, mắt hơi híp lại như sắp giở trò gì đó.

“Ca ca, nói muội nghe, huynh với người đó có… gì với nhau không?”

Tức khắc mặt Tuệ Phong đỏ lên trông thấy, y ngượng ngùng né tránh.

“Có gì là có gì?”

Tuệ Nhiên ngồi xuống ghế, hai tay chống lên bàn mà bưng mặt mình.

“Thì ý muội là, người đó là tỷ phu của muội không?”

‘Phừng’

Đầu Tuệ Phong bốc khói, y bàng hoàng đứng phắt dậy, tay chỉ vào Tuệ Nhiên miệng lắp bắp không nói trọn câu.

"Muội… muội… sao muội… "

Tuệ Nhiên nhe răng cười tinh nghịch.

“He he, muội biết hết rồi nha, nên ngày mai khi huynh đi đến đó phải dẫn muội theo đấy nhá, muội muốn chào hỏi chút nha.”

Tuệ Phong mím môi, sau đó đành bất lực thở dài.

“Muốn đi thì đi, không ai cản nỗi muội.”

‘Kẽo kẹt’

Bạch Âm hướng mắt ra cửa, thấy Bạch Tử Y mình đầy thương tích bước vào, y hoảng hồn ném cuốn sách trên tay xuống mà chạy đến đỡ lấy Bạch Tử Y.

“Ca ca, huynh làm sao thế này?”

Ngữ khí của y ngập tràn lo lắng và hoảng sợ, y cẩn thận từng bước dìu Bạch Tử Y vào trong, để hắn nằm trên giường.

Nhìn những vết thương dữ tợn không ngừng ứa máu ra, Bạch Âm luống cuống lục tìm trong phòng hòng mong tìm ra thuốc. Nhưng xem ra không có, y liền muốn chạy ra ngoài hái thuốc. Nhưng chưa đi được một bước, cánh tay đã bị người nắm lại.

Bạch Tử Y cả gương mặt trắng bệch, thì thào nói.

“Đệ không được ra ngoài, rất nguy hiểm.”

Bạch Âm xót xa nắm lấy tay ca ca mình.

“Nhưng đệ muốn tìm thuốc, huynh chảy rất nhiều máu, cứ như vậy sẽ không hay.”

Bạch Tử Y gồng mình ngồi dậy, ra hiệu cho Bạch Âm lại gần mình.

“Ở bên trong áo ta có thuốc, đệ lấy ra đi.”

Bạch Âm nghe có thuốc lập tức theo lời chỉ dẫn của hắn mà lục tìm thuốc trong ngực áo hắn, mò mẫm một hồi cũng chạn đến một lọ thuốc y nhanh chóng lấy ra, mở nắp và đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay.

Bạch Âm nhíu mày nhìn viên thuốc đen trên tay, đây là thuốc gì, sao y chưa từng nhìn thấy nó bao giờ?

“Mau đưa ta.”

Mặc kệ là thuốc gì, điều quan trong bây giờ là phải cứu Bạch Tử Y, còn về thành phần thuốc, Bạch Âm lén giấu đi một viên rồi về nghiên cứu sau vậy.

“Ca, mau mở miệng ra.”

Bạch Âm đưa thuốc vào miệng hắn, giúp hắn nuốt xuống rồi mới yên tâm một chút.

Không ngờ thuốc này có hiệu quả thật, chưa đầy một khắc, các vết thương đã thôi chảy máu, sắc mặt của hắn cũng đã trở nên ổn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.