Tuệ Phong chậm rãi nâng mi mắt, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà quen thuộc
'Cạch'
Y nhẹ nhàng quay đầu hướng ra ngoài cửa, một bóng người chậm rãi đi đến, vì ngược sáng nên y phải nheo mắt lại mới nhìn được gương mặt người kia
"Đệ tỉnh rồi à?"
Vu Bân nhẹ nhàng đặt khay thuốc lên bàn, bước tới giường dìu y ngồi dậy
Tuệ Phong cả người vô lực dựa vào thành giường gật đầu chào hắn một cái
"Đại sư huynh, ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Đã hai ngày rồi, lúc phát hiện đệ ngất ở gốc cây trên miệng còn thổ huyết làm ta sợ muốn chết, đệ còn chưa thấy đại trưởng lão khóc như thế nào đâu, sắp lụt cả nơi này luôn rồi"
Tuệ Phong gượng cười, cả khuôn mặt tiều tụy thấy rõ
"Đã làm mọi người lo rồi"
"Không sao, ta có mang thuốc cho đệ"
Nói rồi Vu Bân đứng dậy đi lại bàn, Tuệ Phong dường như nhớ tới gì đó liền mở miệng hỏi
"Huynh có thấy thú cưng của ta không?"
Vu Bân bưng bát thuốc còn hơi ấm đi lại, nhẹ nhàng ngồi xuống giường chậm rãi nói
"Từ lúc nhìn thấy đệ ngất tới nay ta một lần cũng chưa nhìn thầy nó, nào uống thuốc"
Tuệ Phong tiếp lấy bát thuốc trên tay hắn, trong lòng hơi trùng xuống, quả nhiên là đã bắt cục bông của y đi
Một cổ tức giận dâng lên trong lòng, tên khốn trộm chó đó, thử để y gặp lại xem, nhất định sẽ băm hắn ra đem cho cục bông ăn
Mà nhắc mới nhớ, không biết cục bông hiện giờ sao rồi, không phải đã bị người ta đem đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/275364/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.