Mấy người kia sau khi nghe y khẳng định cũng thu ánh mắt mình trên người cục bông lại tiếp tục tám chuyện
Sau bữa trưa nhóm người bọn họ đi mua thêm vài món đồ nữa rồi trở về
Trong lúc Tuệ Phong đứng ngốc nghĩ làm sao để mang cái đống đồ này về thì bên này Vu Bân đã dùng tiền mướn một chiếc xe kéo chở đồ về môn phái bằng con đường mòn sau núi
Tuệ Phong tự cốc đầu mình, sao dạo này trí thông minh của y kém thế nhỉ
"Minh Tâm à, có phải nhị sư huynh bị té đến ngốc luôn rồi không, dạo này huynh ấy toàn làm mấy điều kì lạ" - Tử Lâm khều khều Minh Tâm đứng bên cạnh nói nhỏ
"Cũng không ngốc bằng ngươi"
Minh Tâm lạnh nhạt buông ra một câu rồi bước đi, Tử Lâm cứng đơ tại chỗ ai oán nhìn y
Sau khi trở về Tuệ Phong để mọi việc cho năm người còn lại xử lý còn mình ôm cục bông thản nhiên đi tham quan xung quanh môn phái, dù sao cũng là nơi mình ở sau này, tìm hiểu thêm cũng tốt
Y thả cục bông xuống để nó đi theo mình chứ ôm hoài lông của nó cạ vào người y ngứa muốn chết
Đi loanh quanh một hồi cũng vòng ra sau núi, nhìn khung cảnh trước mắt Tuệ Phong không khỏi trầm trồ, đúng là tiên cảnh a
Dòng nước từ trên cao mạnh mẽ đổ xuống tạo thành một thác nước hùng vĩ
Dòng chảy mạnh biết bao nhiêu thì dưới chân thác hồ nước được tạo nên lại êm ả bấy nhiêu, xung quanh còn có một vài con thú nhỏ như nai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/275361/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.