Lạc Cẩn Du đem tiểu Đào rời khỏi trung tâm thương mại cũng đã gần xế chiều, lần đầu tiên anh tự mình lái xe đưa cô đi mà không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào theo.
Tiểu Đào mở rộng cửa sổ xe xuống để cơn gió chiều mát mẻ lùa vào khoang xe, cô híp mắt nhoài người bên cửa sổ ngoan ngoãn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Lạc Cẩn Du không quấy rầy cô, anh tiện tay mở một bản nhạc lên giai điệu du dương nhẹ nhàng thoáng chốc vang vọng khắp nơi.
Tiểu Đào nhoẻn môi cười cười khẽ nhắm mắt lại hoà mình vào làn gió và âm nhạc xuýt thì ngủ quên.
Đến khi xe ngừng lại tiểu Đào mới bất tri bất giác trong cơn mơ màng tỉnh dậy, cô vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt đẹp trai phóng đại của Lạc Cẩn Du gần trong gang tấc.
"Hô!"
Cô hốt hoảng bật cả người dậy, Lạc Cẩn Du đứng bên ngoài cửa sổ buồn cười thò tay vào véo véo mũi cô.
"Dậy rồi thì xuống xe nhanh đi."
Tiểu Đào chớp chớp mắt cô tháo dây an toàn mở cửa xuống xe, lúc này cô mới biết là anh đưa cô đến bờ biển.
Ánh chiều tà đỏ lựng đẹp đẽ lấp ló ở cuối đường chân trời, nhìn xa cứ ngỡ đại dương mênh mông đang dần nuốt chửng mặt trời.
Trời trong gió mát biển rộng như tô điểm thêm vẻ thơ mộng của chiều tà, tiểu Đào ngây ngẩn trong phút giây cho đến khi bên eo đột nhiên bị ôm lấy cô mới hoàn hồn lại.
"Đẹp không?"
Lạc Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077617/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.