Sáng sớm, bầu trời trở nên trắng xóa. 
Sau khi bắt chuyến tàu điện ngầm sớm nhất, Thương Nam đã đến bệnh viện. 
Tuy cô thức cả ngày lẫn đêm, sức khỏe rất tốt, nhưng dưới mắt hơi thâm. Cô là người thích chào buổi sáng, hôm nay hiếm hoi trên mặt không có nụ cười. Đôi mắt mệt mỏi và dường như đã mất đi sức lực trước đây khi di chuyển giữa đám đông. 
Trước khi đến cô gọi điện cho Bạch Lê trước, biết Nhiễm Ninh sốt cao liền đi thẳng đến phòng cấp cứu. 
Bạch Lê khoanh tay ngồi trên ghế, đầu dần dần mơ màng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa. 
Cô tỉnh dậy được nửa chừng, trong tiềm thức muốn gọi nàng, nhưng Thương Nam lại ra hiệu im lặng ngăn cản cô. 
Bạch Lê dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Nhiễm Ninh. 
Nàng chỉ vừa mới thiếp đi. 
Nghĩ nghĩ, cô cúi người ôm nàng vào lòng trước khi lặng lẽ rời khỏi giường bệnh. 
Chân trước vừa rời khỏi phòng bệnh, chân sau Bạch Lê kéo Thương Nam lo lắng hỏi. 
"Sao chị lại tới đây? Có tin tức gì của Lục Thiều không?" 
Thương Nam trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu. 
"Không." 
"Đã một ngày rồi, sao không có tin tức gì..." 
"Phải chờ thôi." Thương Nam cũng không nói nhiều, đối với người không chuyên, nói những chuyện như vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm bất an, cô liếc nhìn phòng bệnh, đổi chủ đề: "Nhiễm Ninh thế nào rồi?" 
Nhắc tới lời này, sắc mặt Bạch Lê trầm xuống, cô khom lưng dựa vào bức tường trắng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3500467/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.