Trời bắt đầu mưa.
Ông chủ lấy ra một chiếc dù, đặt ở ngoài trời để che mưa, nhìn hai người còn chưa rời đi, lẩm bẩm xin lỗi.
"Không biết có phải vì thời tiết quá nóng hay không, gần đây ở Hoa Thanh trời cứ mưa bất chợt mà không hề báo trước. Hai người cứ ăn đi tôi lấy dù che là được."
Lục Thiều nhìn hai tô bún trên bàn, cô đã ăn xong, Nhiễm Ninh còn lại hơn một nửa, chắc chắn là nàng ăn không vô. Trong lòng nàng chất chứa bí mật lớn như vậy, ăn được nhiêu đó là tốt lắm rồi.
"Cậu ăn xong chưa?" Lục Thiều hỏi.
Nhiễm Ninh cảm thấy có lỗi, chủ quán này rất hào phóng, một phần ăn rất nhiều, nhìn bún và thịt còn lại trong bát, nàng không thể ăn hết, thực sự quá no rồi...
Sau khi suy nghĩ một lúc, lại cầm chiếc đũa lên.
"Tôi sẽ ăn thêm chút nữa."
"No rồi thì đừng ráng, nếu để nôn ra thì lại lãng phí".
Lục Thiều vừa nói vừa với lấy tô bún trước mặt Nhiễm Ninh, đổi nó bằng cái tô rỗng của mình.
Nhiễm Ninh sửng sốt một lát.
"Cậu đang làm gì thế?"
Lục Thiều cầm đũa lên, nhướng mày.
"Cậu no rồi nhưng tôi thì chưa."
Vừa dứt lời, cô bắt đầu ăn trước mặt Nhiễm Ninh, chỉ cần vài đũa là chén sạch số bún và thịt còn lại, cuối cùng bưng tô lên uống hai ngụp nước súp.
Hai má Nhiễm Ninh nóng bừng, trên chóp mũi xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nàng đưa tay đẩy cô.
"Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3443492/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.