"A hắt xì!" 
Lục Thiều xoa mũi, khóe mắt rơi ra những giọt nước mắt sinh lý, từ nhỏ cô đã như vậy, mỗi khi hắt hơi là sẽ chảy nước mắt. Cô không sao cả, nhưng đôi mắt lại như phủ sương, thoạt nhìn có vẻ hơi đau đớn. 
Bây giờ cô đang lục lọi trong túi và tất cả quần áo bẩn trong máy giặt. 
Thương Nam đang nằm trên giường đọc sách, thấy cô lục lọi lung tung, ngẩng đầu lên hỏi: 
"Cậu đang tìm kiếm cái gì?" 
"Danh thiếp." 
"Ngày nay vẫn còn có người dùng danh thiếp à? Là ai vậy?" 
"Còn có thể là ai nữa? Nữ phóng viên." 
"Cậu nói Ngu Tình, người mà cậu trốn còn không kịp? Tại sao cậu lại tìm danh thiếp của cô ấy?" 
Lục Thiều đóng nắp máy giặt, thò đầu ra ngoài: "Tôi nghĩ cậu nói đúng, trì hoãn như thế này không phải là biện pháp. Nếu cứ tiếp tục, giám đốc Phùng có lẽ sẽ phải giáo huấn tôi lần nữa, chẳng phải quá phiền phức. Thôi thì giải quyết một lần cho xong, trả lời vài câu là được." 
Thương Nam: "Cuối cùng thì cũng nghĩ thông rồi ha." 
"Nghĩ thôi thì có tác dụng gì, nếu không tìm thấy danh thiếp cũng vô dụng!" 
Thương Nam lập tức đứng dậy lấy điện thoại ra, chưa đầy ba giây đã nghe thấy điện thoại trong túi của Lục Thiều rung lên. 
Bấm vào đó sẽ thấy một dãy số. 
"Đây là..." 
"Số điện thoại của phóng viên Ngu." 
Lục Thiều vẻ mặt khó hiểu: "Sao cậu có số điện thoại của cô ấy?" 
"Trên WeChat, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3434654/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.