Nhiễm Ninh không phải khó chịu mà là cảm thấy xấu hổ... Nàng thấy người này từ lúc trên xe liên tục gây rắc rối, tại sao cô có thể nói những lời như vậy mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh. Nhưng còn nàng... mọi thứ đều được khơi dậy.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của người này, chỉ muốn thốt lên hai từ - Đáng ghét!
Lúc này mọi người trong xe đều đã xuống hết, ngoại trừ tài xế ngồi phía sau chiếc ghế lái được che chắn.
Lúc này, nàng không thể tiết kiệm sức lực cho đôi tay mình nên đã vặn cánh tay cô và xoay theo chiều kim đồng hồ.
"Ối!"
Lục Thiều sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc kêu lên!
Người tài xế ngồi ở ghế lái, miệng vẫn còn dính lá trà, thò đầu ra khỏi mép ghế.
Nhiễm Ninh thả Lục Thiều xuống, lao ra khỏi cửa xe như một cơn gió.
Chạy nhanh thì có ích gì? Trái tim nàng vẫn còn ở trên xe, khi nhìn lại thấy cô đang bước xuống chậm rãi một cách thảm hại với chiếc nạng dưới cánh tay, nàng lập tức cảm thấy mềm lòng...
Sau khi tất cả xuống xe, nàng quay lại đỡ lấy cánh tay cô và nói nhanh: "Còn không đi."
Thế này thôi, không thể trêu chọc nàng nữa, thật nóng nảy mà.
Lục Thiều ngoan ngoãn cúi đầu, để nàng ôm mình trong tay.
Lục Thiều được Nhiễm Ninh dìu vào bệnh viện, đặt lên ghế.
"Ngồi xuống."
"Ừa."
Nhiễm Ninh rửa tay rồi quay người đi lấy povidine và gạc.
Lục Thiều hiểu ý: "Vẫn phải thay băng sao? Không cần đâu."
Nhiễm Ninh không để ý đến cô, ngồi xổm xuống tháo băng gạc trên chân cô ra, người này quanh năm tập thể dục, không ngừng rèn luyện trong đội, thể trạng tốt hơn nhiều so với những cô gái bình thường, đương nhiên... vết thương của cô cũng đã hồi phục rất tốt.
"Tôi nói cho cậu biết, mũi khâu trên vết thương của cậu rất đáng giá." Bạch Lê đến chậm hơn bọn họ một bước, dựa vào cửa nhìn chân của Lục Thiều." Nhiễm Ninh nổi tiếng với tài khâu vá của mình. Ở trường các giáo sư giàu kinh nghiệm mấy chục năm đều khen ngợi cậu ấy, thuộc loại hiếm có khó tìm, rất là xinh đẹp nha"
"Thật sao?" Lục Thiều nghiêng người nhìn qua, "Này, không cần nói tôi cũng biết, cậu ấy rất xinh đẹp."
Nhiễm Ninh hít sâu một hơi, nghe hai người trò chuyện, dù đúng hay sai, nàng vẫn đang rất xấu hổ.
Sau khi thay băng, nàng cảnh báo: "Không ăn đồ cay, hải sản, đồ chiên rán, đồ chua".
"Dễ ẹt. Sau này tôi chỉ ăn cơm và rau luộc thôi."
Biết cô ba hoa, Nhiễm Ninh cũng lười quan tâm, nhìn ngày tháng nói: "Thứ sáu tuần sau sẽ cắt chỉ, cậu đừng quên nhé."
"Được."
Sau khi thay băng, hết thảy đều ổn, Lục Thiều cầm nạng kẹp dưới cánh tay, ánh mắt nhìn quanh căn phòng trắng, người có con mắt tinh tường cũng không thể không nhận ra... Cô gái này không muốn rời đi chút nào.
Lục Thiều có ý tứ trong lời nói của mình: "Vậy thì... Tôi đi đây."
Nhiễm Ninh đặt nửa miếng gạc còn lại lên khay, không đáp lại, nhưng chắc chắn nàng đã nghe thấy.
Lộn xộn quá!
Bạch Lê suýt chút nữa cắn khóe miệng, khoanh tay, không ngừng gõ gõ ngón tay. Làm ơn đi! Các cậu có thể vui lòng ngừng chơi những trò mập mờ như vậy trước mặt tôi được không?
Một người háo hức còn người kia giả mù.
Đây không phải là nguy hiểm đến tính mạng sao?
Bạch Lê nghĩ đi nghĩ lại, không được, cô nhất định phải ra tay trước!
Cô cau mày chỉ vào Lục Thiều: "Chân của cậu có thể cử động được không? Trước khi ra khỏi cửa, coi chừng què luôn chân còn lại!"
Nói xong, cô đi hai bước đến bên cạnh Nhiễm Ninh, sau đó ra tay đẩy nàng ra khỏi cửa.
Bang! Cánh cửa đóng lại, Nhiễm Ninh và Lục Thiều bị nhốt ở bên ngoài.
Nhiễm Ninh có chút bối rối, đây là loại hành động gì vậy?
Lục Thiều rất vui vẻ, bỗng nhiên hình ảnh của Bạch Lê trở nên đáng yêu, mọi chuyện trước đây hết thảy đều là hiểu lầm.
Nhiễm Ninh: "Vậy... Tôi tiễn cậu."
Lục Thiều: "Được."
Lập tức, cánh tay của cô duỗi ra... ý rất rõ ràng, là để nàng vịn.
Nhiễm Ninh "...."
Nói thật thì nhìn không giống vịn mà nhìn từ xa trông giống như Nhiễm Ninh đang ôm Lục Thiều... rất gần gũi.
Đi vào thang máy, Lục Thiều nhìn vào tấm kim loại in bóng người, hỏi: "Thứ sáu cắt chỉ, cậu có ở đây không?"
Nhiễm Ninh khoanh tay, thản nhiên trả lời: "Tôi nên ở chỗ khác."
Lục Thiều: "Đừng làm vậy."
Nhiễm Ninh: "Cho dù tôi không ở đây, cậu vẫn có thể tìm được người khác."
Lục Thiều buột miệng nói: "Tôi không muốn tìm người khác."
Trong thang máy không có ai ngoài họ, đi được nửa đường thì nhìn đèn báo.
Lục Thiều gãi gãi tai và má, cau mày, đè nén sự lo lắng trong lòng, tự cảnh cáo mình. Không được nhanh quá, sẽ đẩy nàng ra xa.
Cô nuốt nửa câu còn lại [Tôi chỉ muốn tìm cậu.]. Trong phút chốc, cô đổi nụ cười, đầu lưỡi lướt qua hàm sau, giả vờ thoải mái nói: "Tìm người khác cũng được, tôi chỉ sợ... tôi sợ bọn họ kỹ thuật không tốt bằng cậu."
Có tiếng ding, cửa thang máy mở ra, có hai người đi vào.
Nhiễm Ninh vô thức dựa sát vào Lục Thiều, cánh tay vô tình chạm vào nhau, trong nháy mắt cảm giác ngứa ran ập đến, lông mi cong cong run rẩy——
Giây tiếp theo, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng nói.
"Tôi sẽ ở đây."
"...."
"Khi nào đến thì tới thẳng chỗ tôi."
Lục Thiều cụp mắt xuống, nhìn cánh tay gầy gò trắng nõn của Nhiễm Ninh, những ngón tay hơi cong, đẹp đến khó tả, lẩm bẩm.
"Được, tôi sẽ tới tìm cậu."
Đưa cô ra tận cổng bệnh viện.
Lục Thiều: "Trở về đi, tôi sẽ gọi xe đến."
Đã đưa tận đến đây rồi, nàng cũng không quan tâm đến việc mất thêm vài phút.
Nhiễm Ninh: "Cậu gọi taxi trước đi, thời điểm này muốn bắt taxi cũng không dễ dàng gì."
Lục Thiều lấy điện thoại di động ra.
Nhiễm Ninh nhìn thoáng qua, điểm đến không phải nhà cô.
"Cậu lại định đi đâu?"
"Về đội."
"Cậu không về nhà à?"
"Không về đâu."
Nhiễm Ninh cau mày nói: "Trong trường hợp của cậu, hoàn toàn có thể xin nghỉ phép phải không?"
"Có thể nghỉ phép, nhưng... tôi sống trong đội."
Giọng điệu của Lục Thiều rất thản nhiên, coi đội như nhà của mình, Nhiễm Ninh càng ngày càng khó hiểu, sống trong đội là có ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, Lục Thiều cười giải thích: "Đội bay có ký túc xá, sau giờ làm việc tôi sống ở đó. Cậu biết đấy... ba mẹ tôi bận nên lúc nào tôi cũng ở nhà một mình, thà sống trong ký túc xá thì hơn, Thương Nam cũng sống ở đó, thỉnh thoảng hai chúng tôi có thể vui vẻ ra ngoài cùng nhau."
Nhiễm Ninh không nói gì nữa, chỉ trầm tư nhìn chằm chằm vào chân cô: "Vậy chuyện này không cần nói cho Viện trưởng La sao?"
Lục Thiều lắc đầu: "Không cần."
...
Đèn đường bật sáng vào buổi tối và trở về, một cơn mưa phùn nhỏ bắt đầu rơi.
Đây có lẽ là cuộc họp ngắn nhất mà Giám đốc Vương từng tổ chức, sau vài lời nói, mọi người đều giải tán.
"Trong hai ngày tới, tôi phải ngủ trong bóng tối hoàn toàn!"
Bạch Lê ngáp một cái, trong mắt hiện đầy tia máu, nói xong nhìn Nhiễm Ninh lại mỉm cười, ôm lấy vai nàng, dựa đầu vào cổ nàng
"Buổi trưa cậu có ngủ ngon không?"
"..."
"Chỉ là cậu ấy rất cố gắng che nắng cho cậu, cả bốn tiếng đồng hồ tay không hề cử động. Nói thật thì sau giờ học cậu ấy toàn chạy nhảy bên ngoài. Tôi còn tưởng bị ấy bị chứng tăng động, nhưng tôi đã nhầm, không ngờ cậu ấy chịu đựng giỏi vậy!"
Thấy Nhiễm Ninh im lặng, Bạch Lê dùng đầu đẩy đẩy nói: "Tôi cũng bày tỏ ý kiến của mình thôi. Sao có cảm động không?"
Nhiễm Ninh không hiểu việc mình ngủ trên xe, rõ ràng nàng không hề buồn ngủ chút nào.
"Nếu tôi nói rằng tôi không buồn ngủ chút nào khi lên xe, cậu có tin không?"
Bạch Lê hiểu ý, gật đầu: "Tin chứ. Mà cậu có biết về endorphin không? Khi ở bên người mình yêu, nó sẽ được tiết ra, không những ngủ nhanh mà còn ngủ ngon nữa."
"...."
Bạch Lê cười muốn tắt thở
"Ố ồ... Cậu xong rồi! Không có Lục Thiều, cậu thậm chí không thể ngủ được ~"
Nhiễm Ninh trên đầu có một vệt đen...
Còn phải hỏi!
/
Lục Thiều vừa đẩy cửa vào, Thương Nam nghe được thanh âm liền xuống giường, lập tức đưa tay đỡ cô.
"Sao không gọi điện? Tôi sẽ đón cậu."
Lục Thiều một tay chống nạng, tay kia chặn Thương Nam tới giúp mình, sau đó nghiêng nạng sang một bên, một chân nhảy lò cò vào phòng tắm.
"Sao tôi có thể khoa trương như vậy? Nếu không có người đến đón, bộ tôi không tự về được."
Thương Nam biết cô sợ làm phiền mình, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Có còn là bạn bè không? Nếu là bạn bè thì có việc gì cứ gọi, được chứ! Đổi lại nếu trong tương lai tôi có việc cũng sẽ gọi cậu."
Lục Thiều quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị, lập tức nói: "Tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ gọi điện cho cậu."
"Miệng quạ! Còn có lần sau!" Thương Nam tức giận cười nhạo.
Lục Thiều mở vòi nước, rửa mặt rồi hỏi: "Cậu để màng bọc thực phẩm ở đâu vậy? Mau lấy cho tôi."
Thượng Nam sưu tầm những thứ nhỏ nhặt như thế này trong ký túc xá, nếu Lục Thiều có thể sử dụng chỉ một phần ba diện tích căn phòng thì tốt quá. Nếu đồ đã để kín phía đông thì sẽ tràn tiếp sang phía tây như một điều rất bình thường.
Thương Nam đưa cho cô màng bọc thực phẩm.
Tôi thấy người đàn ông này cúi xuống, nhắm vào mảnh gạc trắng và quấn quanh.
Thương Nam: "Cậu đang làm gì?"
"Đi tắm."
"Cậu có tự tắm được không đó?"
Lục Thiều quấn màng bọc thực phẩm xong thì trả lại, rồi đẩy Thương Nam ra ngoài: "Tôi tắm được, nếu không được thì có thể lau mình."
Nhìn qua khung cửa, Thương Nam vẻ mặt lo lắng: "Không thể để vết thương dính nước, cậu mở cửa ra, để tôi giúp có được không?"
Người bên trong im lặng, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Thương Nam thở dài.
"Nói cho tôi biết, tại sao cậu không thử nhờ vả để nhờ bác sĩ Nhiễm tắm rửa sạch sẽ rồi đưa cậu về nhà"
Lục Tiêu xả nước nóng lên đầu, vuốt tóc, cười mắng ngoài cửa——
"Cậu thật điên khùng!"
...
...
Ngoại trừ tầng sáu và tầng bảy, tòa nhà này cơ bản đã kín chỗ, Nhiễm Ninh đứng dưới chân tòa nhà nhìn lên, hình như ngoại trừ vài hộ gia đình không có người ở, chỉ có cửa sổ nhà mình là tối om.
Ở một mình lâu ngày, ngay cả bóng tối cũng trở nên quen thuộc, nỗi cô đơn lại càng bình thường hơn.
Không phải là nàng chưa nghĩ đến việc nuôi một chú mèo con, nhưng với cường độ công việc của mình, phải thường xuyên xa nhà ba, bốn đêm là bình thường.
Tại cửa hàng thú cưng ở góc phố, Nhiễm Ninh mỗi lần đi ngang qua đều dừng lại, nhìn qua cửa sổ với đôi mắt tròn xoe, sau đó liền thuyết phục mình rời đi.
Mèo con so với con người thích sự chơi đùa, chúng khao khát được chủ nhân chú ý, chăm sóc, những cái ôm vào nụ hôn, nhưng vấn đề là nàng thậm chí chưa từng ôm qua.
Ở một mình cũng được, sao phải liên lụy đến người khác.
Quên nó đi...quên nó đi.
Nàng đi tắm rồi nằm vật ra giường.
Lúc bận thì không cảm thấy gì, nhưng khi không có việc gì làm, toàn thân lại đau nhức, nhất là vùng eo, như bị dao cứa vào.
Khi đau thì không ngủ được, khi không ngủ được thì hay suy nghĩ lung tung, khi nghĩ lung tung thì nghĩ về quá khứ.
Nhiễm Ninh cảm thấy Lục Thiều thực sự rất đáng thương.
Mang danh tiểu thư, lại sống như đứa con bị bỏ rơi, ăn cơm nhà nọ uống rượu nhà kia.
Cô không biết món ăn mẹ mình nấu như thế nào, nhưng cô biết chính xác hôm nay nhà hàng xóm đang nấu món gì.
Lục Thiều không ngừng nói sẽ đưa nàng đi ăn chực, điều này cô đã nói rất nhiều lần, cho đến một ngày lớp học bù chiều thứ bảy bị hủy, nàng không thể chống cự được nên bị cô dụ dỗ đưa về nhà mình.
Đó là lần đầu tiên nàng đến nhà cô, và cũng là lần đầu tiên nàng biết rằng trong khu dân cư lại có camera gắn khắp nơi, nơi cổng vào có người đứng gác và phải có giấy tờ mới được vào.
Cây cối trong khuôn viên che phủ bầu trời, một màu xanh tươi mát. Khu vực này chỉ có một số ít gia đình sinh sống. Những người lớn nàng gặp trên đường đều mặc đồng phục hoặc áo sơ mi trắng và quần đen. Không phân biệt giới tính, hầu như tất cả đều biết đến Lục Thiều.
"Họ hàng sao?"
"Đồng nghiệp của ba tôi."
"Ba cậu không phải thợ sửa chữa à..."
"Đúng rồi, sửa chữa máy bay cũng là thợ sửa chữa."
Nói là không kinh ngạc hẳn là nói dối, bước chân Nhiễm Ninh ngày càng ngắn.
"Vậy là những tin đồn trong lớp là sự thật."
"Đương nhiên là không! Không đến nổi như người ta nói đâu. Ba mẹ tôi chỉ bận rộn thôi. Chưa kể rất khó gặp họ, con ruột như tôi mỗi năm cũng gặp họ có vài lần."
Trong nhà Lục Thiều không có người, trên bàn bày rất nhiều mì gói, có cái đã mở, có cái chưa mở.
"Ý cậu là ba mẹ cậu không thường xuyên về nhà à?"
"Ừ! Lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ là vào dịp Tết Nguyên Đán."
"Vậy cậu sống một mình à?"
"Ừm!"
"Cậu không sợ à?"
"Có chứ, lúc đầu tôi rất sợ, nhưng sau đó quen dần và không còn sợ hãi nữa. Tôi biết tất cả những người hàng xóm."
Nhiễm Ninh không biết một đứa trẻ như cô làm sao có thể ở nhà một mình, nhất là sau khi nghe cô nói, lúc đầu cô chắc chắn rất sợ hãi, nhưng khi quen rồi cô sẽ không còn sợ hãi nữa.
Nghe có vẻ còn quá nhẹ nhưng nếu trải nghiệm sâu sắc, bạn sẽ biết rằng đó là một quá trình lâu dài từ sợ hãi đến thói quen.
Lục Thiều đang nói giữa chừng thì trả lời điện thoại, sở dĩ đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ, là vì nghe điện thoại xong cô chạy ra ngoài và bảo nàng đợi cô.
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Ninh đến nhà người khác, hoàn cảnh xa lạ, chủ nhân cũng không có ở đây, nàng không dám nhìn đi chỗ khác, chỉ ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ bên phải.
Toàn là sách, có cả một phòng sách, còn cũ hơn cả sách ở nhà bà ngoại.
Ngoài ra, sửa máy bay... chắc chắn phải đọc rất nhiều sách.
Khi Lục Thiều quay lại, trên tay đang ôm một túi KFC lớn.
Nhiễm Ninh nhìn cô, chớp mắt hỏi: "Không phải nói là đi ăn chực sao?"
Lục Thiều chạy nhanh đến thở dốc: "Quên đi, lần sau... để lần sau."
Cô thu gom rác trên bàn cà phê trong phòng khách, đặt mì gói sang một bên, bưng túi KFC rồi bày mọi thứ bên trong.
Nhét ống hút vào ly coca rồi đưa cho Nhiễm Ninh
"Ừm...hôm nay cậu về nhà muộn được không? Mình sẽ cùng nhau xem phim."
Nhiễm Ninh cắn ống hút, "Phim gì? Phim vớ vẩn thì tôi không xem!"
"Không phải vớ vẩn! Đó là một bộ phim điện ảnh! Nội dung rất hay!"
Đó là lần đầu tiên Nhiễm Ninh xem phim truyền hình Thái Lan và cũng là lần đầu tiên cô biết đến "A little thing called first love ".
Lục Thiều xem phim xong lại hỏi: "Có hay không?"
"Trông có vẻ ổn, nhưng..."
"Sao?"
"Tôi sẽ không làm vậy. Cho dù tôi thích cậu thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không thay đổi bản thân mình."
Nhiễm Ninh không biết tại sao lúc đó nàng lại nói như vậy, nhưng đó là cảm giác chân thật nhất của nàng. Nhưng... có nhiều khả năng là vì Lục Thiều quá tốt bụng, chuyện gì cũng chiều chuộng nên nàng mới dám làm càn như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]