Nhiễm Ninh không phải khó chịu mà là cảm thấy xấu hổ... Nàng thấy người này từ lúc trên xe liên tục gây rắc rối, tại sao cô có thể nói những lời như vậy mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh. Nhưng còn nàng... mọi thứ đều được khơi dậy.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của người này, chỉ muốn thốt lên hai từ - Đáng ghét!
Lúc này mọi người trong xe đều đã xuống hết, ngoại trừ tài xế ngồi phía sau chiếc ghế lái được che chắn.
Lúc này, nàng không thể tiết kiệm sức lực cho đôi tay mình nên đã vặn cánh tay cô và xoay theo chiều kim đồng hồ.
"Ối!"
Lục Thiều sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc kêu lên!
Người tài xế ngồi ở ghế lái, miệng vẫn còn dính lá trà, thò đầu ra khỏi mép ghế.
Nhiễm Ninh thả Lục Thiều xuống, lao ra khỏi cửa xe như một cơn gió.
Chạy nhanh thì có ích gì? Trái tim nàng vẫn còn ở trên xe, khi nhìn lại thấy cô đang bước xuống chậm rãi một cách thảm hại với chiếc nạng dưới cánh tay, nàng lập tức cảm thấy mềm lòng...
Sau khi tất cả xuống xe, nàng quay lại đỡ lấy cánh tay cô và nói nhanh: "Còn không đi."
Thế này thôi, không thể trêu chọc nàng nữa, thật nóng nảy mà.
Lục Thiều ngoan ngoãn cúi đầu, để nàng ôm mình trong tay.
Lục Thiều được Nhiễm Ninh dìu vào bệnh viện, đặt lên ghế.
"Ngồi xuống."
"Ừa."
Nhiễm Ninh rửa tay rồi quay người đi lấy povidine và gạc.
Lục Thiều hiểu ý: "Vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3432303/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.