Năm cuối cấp.
Cành cây rậm rạp che khuất ánh nắng, bóng cây lốm đốm rơi xuống cánh tay đang gát lên đôi mắt của Lục Thiều.
"Có chuyện gì với cậu vậy?"
Người thường hoạt bát sôi nổi nay bỗng trở nên im lặng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Lục Thiều buông cánh tay, trên hàng lông mi xuất hiện vệt nước mắt, "Tôi đau bụng muốn nôn, cậu có thể cùng tôi đến phòng y tế có được không?"
Nhiễm Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, một tay vòng qua cổ, tay còn lại ôm lấy eo cô: "Đứng dậy nào."
Phòng y tế.
Lục Thiều đã uống thuốc, đang nằm trên giường bệnh, sau hơn nửa giờ thuốc mới có tác dụng, sắc mặt cô hồng hào hơn một tí.
"Cậu có muốn uống chút nước không?" Nhiễm Ninh đứng cạnh giường hỏi.
"Ừm."
Lục Thiều nhích người lên một chút, cầm cốc nước chậm rãi uống một ngụm, nuốt xuống cổ họng, sau khi uống được mấy ngụm, chuông vào lớp vang lên.
Không hiểu sao cô ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt tối sầm, trong lòng như đang chất chứa điều gì đó.
"Cậu có thể ở lại với tôi thêm một lát được không? Tôi vẫn hơi... khó chịu."
Khóe miệng cô mím lại, gò má hiện rõ vẻ chán nản, vẻ mặt lúc đó... kỳ lạ đến không thể tả.
Lông mi Nhiễm Ninh khẽ run lên, vô tình liếc nhìn đầu ngón chân.
"Sao cậu lại muốn tôi đi cùng cậu?"
"Nếu không phải cậu thì tôi còn biết tìm ai đây?"
"Còn có Mộc Tuyết mà, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3398185/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.