Chủ Nhật là ngày đi xem mắt, ngoài những 'cuộc gặp gỡ tình cờ ngẫu nhiên' mà nàng có ở trường, lần này có thể xem như buổi xem mắt mù quáng đúng nghĩa.
Bạch Lê đã gọi vào sáng sớm.
"Cậu thực sự không muốn tôi đi cùng à?"
"Không, tôi không phải con nít, ăn cơm cũng cần người đi cùng sao? Cậu đó, Vạn Khang cuối cùng đã trở về, lo mà tranh thủ thời gian bên nhau đi. Nhìn hai người có giống một cặp đâu."
"Làm sao có thể." Bạch Lê cười lớn, nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói: "Người ta tên là Trúc Thông Thông, đừng quên đó."
Nhiễm Ninh ôm trán nói: "Yên tâm, dù có mất trí, vẫn sẽ nhớ tên hắn."
Trúc Thông Thông... nàng thầm nhẫm lại.
Cúp máy, Nhiễm Ninh tô lại son môi, chỉnh trang lại quần áo, chiếc váy hoa này nàng mua khi đi cùng Bạch Lê. Từ lúc đó đến giờ chưa từng mặc nó, không ngờ hôm nay lại được việc.
Nàng hít một hơi thật sâu - Đã lâu rồi mình không mặc váy, cảm giác thật kỳ lạ.
Quên đi... Chỉ lần này thôi.
...
Lúc Nhiễm Ninh tới, Trúc Thông Thông còn đang trên đường đi, nhưng nàng cũng không đợi quá lâu, tầm năm, sáu phút thì anh ta đến.
"Xin lỗi, tôi tới trễ."
"Không có việc gì, tôi cũng vừa mới tới."
Không gian trong quán cà phê rất đẹp cũng như nụ cười của Nhiễm Ninh.
Quán cà phê được bao quanh bởi cửa kính trong suốt, họ ngồi bên cửa sổ, nhìn từ góc độ này họ đang đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3398184/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.