Chương trước
Chương sau
beta: Vũ

-----------

Một ngày mới lại bắt đầu, sau khi dành cả đêm suy ngẫm, Khuynh Lam Vũ quyết định một cách chắc nịch. Đến đây có lẽ là ý trời trêu ngươi, mà đã đến đây rồi thì phải sống cho tốt đi thôi, cậu sẽ là nhân vật chính trong này. Nhất định là vậy! !Nam chính khốc soái gì đó, nữ chính Bạch liên hoa gì gì đó, cả một xô cẩu huyết gì gì đó, MAU TRÁNH XA ÔNG RA BA MÉT, NGHE CHƯA!!!

Dành suốt cả ngày trời chỉ để lục tung khắp các ngóc ngách phòng, may thay cậu tìm được vài thứ hữu dụng như CMND này, card ngân hàng này, ít nhất còn biết thêm thông tin về nguyên chủ thân xác, kẻo không may mà như thằng mù đường đi lạc thì còn có người dẫn về nhà cho.

Tuy Khuynh Lam Vũ là em trai cùng cha khác mẹ của Khuynh Tố Nguyệt, nhưng đãi ngộ cũng tốt lắm, được cung cấp đầy đủ tiện nghi cho cuộc sống, không thiếu thứ gì chỉ thiếu tình thân của cha. Nói trắng ra cũng thật đáng thương làm sao, mẹ của Khuynh Lam Vũ sau khi có thai cậu cũng được cho vào ở trong nhà, nhưng không mang danh phận gì cả, sau này đẻ ra con trai mới làm vợ nhỏ. Nhưng cái danh vợ nhỏ này cũng đâu mấy hay ho, người ta lời ra tiếng vào cũng khiến Khuynh phu nhân chịu không nổi, đến tột cùng mới quăng một xấp tiền vào mặt mẹ cậu, bảo đi đâu thì đi, đừng quay lại cái nhà này nữa.

Ngay từ đầu Khuynh phu nhân không cho hai mẹ con cậu sắc mặt tốt từ khi bọn họ bước chân vào cổng nhà Khuynh gia. Chỉ vì một đêm say rượu loạn tính mà chồng bà rước thêm một người vợ, có thêm một người con thì ai mà chịu cho nổi ? Cũng may là có con trai chứ không thì hai mẹ cậu cũng đừng hòng mà bước được một bước vào Khuynh gia.

Cho nên mới nói, đúng là truyện ngôn tình nam chính nữ chính đã cẩu huyết rồi thì đâu có tha cho ai đâu o(︶︿︶)o ngay cả một nam phụ số phận éo le này cũng có cả một đoạn lý lịch máu cún chẳng kém. Đúng là ngược tim tui quá mà. (╥﹏╥)

Nguyên chủ lại càng mừng hơn khi được thoát khỏi căn nhà đầy rẫy đau thương đó, mang theo mẹ mình cao chạy xa bay đến tận đây, dùng số tiền tiết kiệm cùng tiền bồi thường Khuynh gia cho mà mua nhà. Vì cậu nghĩ rằng, tiền bồi thường tuy nhiều nhưng có ngày sẽ hết, sau một hồi bàn chuyện, cậu quyết định mua nhà riêng để cho mẹ, còn mình thì ra ngoài thuê phòng trọ nhỏ ở, vừa đi làm vừa sống qua ngày.

Khuynh Lam Vũ mừng rơm rớm nước mắt vì hành động này của nguyên chủ. Bởi vì sao ? Vì một khi cậu nhập vào thân xác này, mà còn ở chung nhà với mẹ nguyên chủ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra mất. Ôi, nguyên chủ thật là anh minh quá đi~ o∩_∩o

Cái bụng kháng nghị vang lên hai tiếng 'ọt ọt', Khuynh Lam Vũ xoa xoa cái bụnh đói meo của mình, lững thững khoác áo ngoài, cầm theo bóp tiền còn lại ít đồng mở cửa xuống lầu. Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi nguyên chủ cùng mẹ ra khỏi Khuynh gia thì mọi nguồn lợi xem như bị cắt đứt. Tiền nong gì ấy hả ? Có thấy cái xấp bồi thường đáng hổ thẹn kia không ? Nhà cửa gì ấy hả ? Khuynh gia chỉ có mỗi cậu là con trai, đương nhiên quyền thừa kế tài sản sẽ có lợi hơn, nhưng ai biểu cậu là con vợ lẻ làm chi, nên không có cái gì hết.

Không có cái gì hết. . .éo le cuộc đời quá mà. (╥﹏╥)

Lê cái thân tàn tạ xuống, đi dạo vòng quanh tiểu khu, tìm đến cửa hàng tiện lợi, cậu mua vài cái bánh ngọt lót dạ cùng với ly cà phê sữa. Vừa ăn vừa cầm ly ung dung ra khỏi cửa hàng, cậu tính nhét nốt cái bánh vào trong miệng, nhưng có câu nói thế này "Số xui thì đến uống nước cũng mắc nghẹn". Mới bỏ miếng bánh vào, bỗng từ đâu có một tên chạy như điên xông tới chỗ cậu. Bả vai bị đụng mạnh một cái, cánh tay cầm ly cà phê tung mình bay lên cao. Bay rồi ! Là bay đó!

Hướng bay đẹp mắt khiến ly cà phê đổ ập lên người đang ở gần đó. Trong phút chốc, cậu bàng hoàng thấy được ánh mắt lạnh giá từ nạn nhân bị đổ cà phê cùng với tiếng la thất thanh sau lưng " Cướp! Bớ người ta, cướp! "

". . ." Khuynh Lam Vũ 囧.

Bà nó!! Cậu chỉ là muốn ăn một bữa cho no mà thôi, sao lão thiên gia nỡ làm vậy với cậu!! Cướp! Là thằng ăn cướp phương nào a~ đánh chết nó đi !

Suy nghĩ của cậu quả thực linh nghiệm như lời tiên tri, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nạn nhân bị đổ cà phê lao tới quật ngã tên cướp, oanh liệt cho tên ấy ba nắm đấm siêu ngầu. Tên cướp lăn lê bò càng trên mặt đất đau khổ xin tha. Khuynh Lam Vũ rùng mình một cái, ha ha ha. . . thời tiết hôm nay sao lạnh quá ha. . .

Lạnh quá!! (╥﹏╥)

Sau khi đánh xong tên cướp, nạn nhân bị đổ cà phê vô cùng tao nhã lấy lại giỏ xách trao cho người phụ nữ, nhận lấy lời cảm ơn ríu rít của bà ta cùng ánh mắt sáng long lanh của quần chúng. Đúng là anh hùng thời nay a, tay không bắt cướp, đáng khen à !

Nhưng mà, huhu (╥﹏╥) sao vị anh hùng ấy lại nhìn tui bằng ánh mắt hình viên đạn kia chứ! Tui có tội tình chi?

Khuynh Lam Vũ nhìn thấy nạn nhân kia chậm rãi rút từ trong áo ra một cái khăn tay, chậm rãi lau xong nước cà phê bị đổ, chậm rãi quăng nhẹ xuống thùng rác cách đó không xa, và rồi. . . chậm rãi đi đến chỗ cậu.

Ui mẹ ơi, tim con đâu rồi ? Huhu, sao tiện thể ra đường ăn tối thôi mà toàn gặp chuyện gì đâu không à, cứu tôi với. (╥﹏╥)

Cậu rụt đầu vào như đà điểu đẻ con, thầm hô trong lòng, tôi là không khí, tôi là không khí, tôi là không khí . . .

Rốt cuộc, cái bóng đen dừng ngay trên đầu cậu. Không nghe thấy tiếng ừ hử gì của người ta, cậu khẽ tò mò ngẩng mặt lên nhìn. Lúc này, cậu thật sự hóa đá rồi. Người gì đâu mà vừa cao vừa đẹp trai đến vậy.

Một thân cao lớn âu phục trang nhã, nhìn qua là biết giá trị con người cao đến mức nào rồi. Ghen tỵ chết mất !

"A ha ha, 囧 xin lỗi anh."

Khuynh Lam Vũ nở một nụ cười tươi rói như đủ sức hối lỗi với cả vạn người.

Người đối diện trong lúc đó đã bị nụ cười vô cùng thân thiện và xinh đẹp chói mắt này chiếu đến ngẩn ngơ, đứng đờ đẫn ra đấy. Cậu thấy hắn không động đậy gì, tưởng hắn còn giận mình nên càng thêm ra sức lấy lòng "Tôi thực sự là bị vô ý mà, thật đó, cái tên cướp hồi nãy anh đánh đó, hắn chạy qua đụng trúng tôi nên ly cà phê mới . . . rớt trên người anh."

Càng về cuối, cậu càng nhỏ giọng, ai biểu anh ta đứng đằng đó làm chi a? Đứng đâu không đứng lại đứng ngay chỗ ly cà phê đó rớt trúng. Ai biểu tên cướp đáng chết nảy sinh ý định chạy ngang chỗ này a? Hết chỗ chạy rồi hả, sao lại nhằm vào chỗ này? Ai biểu . . . hức, ai biểu cái áo vest kia nhìn sang trọng đắt tiền đến vậy a, Khuynh Lam Vũ xoắn xuýt rồi.

Người sau nghe cậu bối rối giải thích như vậy không khỏi buồn cười trong lòng. "Cái áo này đắt tiền như vậy, cậu có tiền đền không ?"

". . . Không có đủ a. Nhưng mà không phải là tôi xin lỗi rồi sao?" Khuynh Lam Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đến bức người của người kia. Mẹ nó, đúng là đẹp quá mức nha! Ngũ quan nam tính khắc sâu vào ánh mắt, hàng lông mày đậm tựa hàng viễn sơn, thẳng thừng một nét, cơ hồ nói lên tính cách của người này. Mũi thẳng tắp, môi mỏng mím lại dường như đang nén nhịn lại gì đó ?

"Dù sao cũng là cậu làm hỏng nó rồi. Tôi tính còn dùng lại nó để đi dự tiệc. Giờ cậu làm bẩn nó rồi." Giọng nói nam tính tràn ngập ý tứ đòi bồi thường.

"Vậy chỉ cần giặt đi là xong thôi mà." Khuynh Lam Vũ xoắn xuýt nhìn hắn. Có một cái áo thôi mà, chỉ cần giặt đi sạch sẽ treo lên phơi khô, ngày mai anh sẽ có ngay một cái áo mới thẳng thớm a.

Đối phương khẽ lắc đầu," Áo này hàng hiệu, giặt sẽ bị nhàu."

Đây là cố ý bắt bẻ đúng không a! Mà sao cậu lại phải đứng ngoài đường thảo luận với người lạ về việc giặt giũ chớ?Khuynh Lam Vũ thở dài: "Rốt cuộc có cách nào để đền lại cái áo này cho anh?"

Nam nhân đối diện hỏi: "Cậu hiện tại đang làm ở đâu?"Khuynh Lam Vũ nghe xong, nghệch mặt một chút, liên quan gì tới việc này?

"Hiện tại không có. Tôi đang tìm việc làm." Thật sự là đúng như vậy a, cậu xuyên tới trùng hợp lúc nguyên chủ vừa mới bị đuổi việc xong.

Nam nhân từ trong ví lấy ra một tấm card bóng loáng mạ bạch kim đưa cho cậu, song nói: "Vậy cậu đến công ty tôi làm việc đi, tiền lương hằng tháng xem như bù trừ cho cái áo, còn lại là của cậu."

Xin lỗi, gió vừa nãy có xu thế mạnh quá, anh nói gì tôi nghe không rõ!

Nam nhân anh tuấn nhìn biểu tình trên mặt cậu mà buồn cười, cảm thấy thanh niên này thật đúng là như một con mèo con, nghĩ gì đôi mắt liền lộ hết cả.

Ngoài mặt hắn vờ như không có gì, nói tiếp: "Như vậy đi, ngày mai cậu đến địa chỉ trong đó, tôi sẽ kêu người sắp xếp cho cậu."

Khuynh Lam Vũ 凸(¬ ¬),được rồi, vì việc làm, vì cái áo, vì miếng ăn, cậu nhịn!

Khuynh Lam Vũ miễn cưỡng gật đầu. Nam nhân thấy vậy khẽ cười một tiếng rồi đi, để lại Khuynh Lam Vũ ngổn ngang trong gió. Rốt cuộc lúc này cậu mới nhớ ra tấm card bạch kim trên tay, thử nhìn xuống.

. . .

. . .

Cha mẹ ơi! Hình như hôm nay mắt cậu có vấn đề nhỉ? Sao lại thấy rõ ba chữ "Tư Đồ Lăng" dát vàng bự chảng sáng rực nằm trên đây chứ hả! Còn nữa, cái dòng "Chủ tịch công ty giải trí DER" này là sao hả?!Khuynh Lam Vũ kích động rồi! Cái tay cầm mảnh bạch kim mà run run như cầm khoai lang nóng, phỏng chết tay cậu rồi a.

Không sai, Tư Đồ Lăng là nam chính chết tiệt trong cuốn ngôn tình " Độc chiếm tình yêu" mà Hạ Linh đã đưa cho cậu đọc trước khi xuyên qua. Nhưng mà, trong đó hoàn toàn không có tình tiết nam chính tự tay đưa card mời việc cho nam phụ Khuynh Lam Vũ, hơn nữa, tấm card này không phải ai muốn là có được, thấy chất liệu không ? Là bạch kim và vàng đó, tấm card này chính là danh tiếng và bộ mặt của DER, ông chủ đứng đầu ngành giải trí trong quốc gia, phải có những người hợp tác danh tiếng với DER mới có được. Tóm gọn lại, tấm danh thiếp nằm trên tay cậu đây, chính là nặng ngàn cân!

Khuynh Lam Vũ với vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc, thực ra lòng run rẩy mà cất tấm danh thiếp vào túi áo, tay cầm bịch bánh quy còn lại về nhà. Mang tâm sự sầu não với tình tiết truyện mà đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Khuynh Lam Vũ lục ra trong tủ bộ đồ mình vừa ý nhất, tay cầm tập tài liệu về bản thân đi đến Tổng công ty giải trí DER. Vừa vào đến đại sảnh, quầy tiếp tân liền có một cô gái thanh tú cười nhìn cậu, ánh mắt sáng rực: "Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho cậu?"

Khuynh Lam Vũ cũng cười đáp lại: "Tôi đến xin việc." Nói xong lấy ra tấm danh thiếp tối qua để lên bàn cho cô gái tiếp tân.

Ban đầu cô gái bị nhan sắc cùng nụ cười làm cho hết hồn, song nhìn qua thấy tấm card quý giá của ông chủ mình càng thêm hết hồn. Lần này, cô gái trở nên nghiêm túc hơn, nói hai ba câu với cậu thì biết người đẹp trai trước mặt này chính là người ông chủ để ý tới, sau đó nhanh chóng liên hệ bộ phận nhân sự cùng Tổng giám đốc. Chưa đầy mười phút, Tư Đồ Lăng cùng trưởng phòng bộ nhân sự xuất hiện, Tư Đồ Lăng dẫn đầu, khí thế oai phong lịch lãm đi đến.

"Chào cậu, đến rất đúng giờ. Công ty chúng tôi luôn cần những người chăm chỉ như cậu." Tư Đồ Lăng hướng cậu nở nụ cười nhẹ, chìa tay tự giới thiệu: " Tôi là Tư Đồ Lăng."

Cậu không biết là mấy giờ công ty mới làm việc, chỉ canh giờ thông thường mà đến, chìa tay cười nhẹ bắt lại: "Tôi là Khuynh Lam Vũ, rất hân hạnh khi được làm việc ở đây."

Trong khi hai người giới thiệu, đã không biết có bao nhiêu ánh mắt dồn về phía này. Ai nấy thảng thốt. Trời ạ! Tư Đồ tổng tự thân xuống tiếp, lại còn tự mình bắt chuyện. Có phải cậu ta là nhân vật mới nổi không vậy? Bọn họ còn châu đầu ghé tai bàn tán về Khuynh Lam Vũ, xem cậu như một nhân vật quan trọng mới được đích thân ông chủ xuống đón một cách niềm nở như vậy, phải biết bình thường cho dù có đối tác quan trọng đến đâu, Tư Đồ tổng cũng chỉ có khuôn mặt nghiêm túc mà bàn chuyện. Nhưng chỉ có cô gái tiếp tân mới biết rõ, thực ra cậu đến đây chỉ để nhận việc thôi.

Đến khi cậu theo chân Tư Đồ Lăng cùng trưởng phòng bộ phận nhân sự vào thang máy chuyên dụng, mọi người bên dưới bùng nổ. Cô gái tiếp tân len lén dùng điện thoại mở lên web, đăng nhập nick mình: weibo ngày XX; tháng X. Gặp được anh chàng đẹp trai trong lúc làm việc ! A~ kích động quá đi. ~ (≧ ﹏≦) ~

( đăng ảnh )

Các cô gái trong bàn tiếp tân kích động hỏi han này nọ, chia sẻ cho nhau bức hình.

Khuynh Lam Vũ không biết, trong lúc vô tình, cậu bị mọi người chụp lén lại dung mạo của mình. Bức ảnh vừa đăng lên, lượt xem tăng mạnh, người người bình luận hăng hái.

@49401 Người yêu thời đại: A!! Người đẹp trai trong ảnh là ai! Cầu thông tin gấp! Chủ top mau khai!

@64935 Làm sao bây giờ?: +1

@530512 Dung dăng dung dẻ ngắm trai đẹp: +2

. . .



@506038 Anh yêu em, em cũng yêu anh: + 4308, đồng cầu danh tính!

Nick weibo của cô gái tiếp tân chưa bao giờ nổi như thế này, cô chỉ vô tình đăng ảnh mà mình lén chụp được chia sẻ cho hội chị em mê trai đẹp mà thôi.

Cứ như thế, việc Khuynh Lam Vũ bước vào làm tại công ty DER cứ thế mà lan ra, nhất thời, tại công ty, mọi người đều biết có một thanh niên tên Khuynh Lam Vũ đẹp trai vô ngần, dung mạo ôn hòa đẹp lòng người được ông chủ quan tâm sẽ làm việc tại đây.

------

Vài đôi lời: hôm nay bạn beta-er siêng năng quá~ >< năng suất cao quá trời luôn. Khen bạn ấy đi nào~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.