Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: chentranho
#1: Tự sát để tự cứu

Bạn sắp bắt đầu đọc tiểu thuyết 《 Hãy sống sót 》của Thượng Cửu Thiên, tiến vào "Phòng thẩm phán", chỉ mong đoạn hồi ức ở "Phòng thẩm phán" này có thể làm bạn cảm thấy vui vẻ.
Diệp Ân Triều tỉnh lại, nhìn thấy bầu trời đầy sao, cậu lập tức sợ hãi đứng lên, tại sao cậu lại ngủ trên bùn đất thế này? Đêm qua cậu còn đang ngủ trong phòng mình cơ mà, nhìn xung quanh thì thấy bên cạnh là một dòng sông, không có cao ốc hay ánh đèn nào mà chỉ có cỏ dại và cát kết.
( Cát kết hay Sa thạch là vụn cơ học với thành phần gồm các hạt chủ yếu là và được gắn kết bởi xi măng silic, calci, oxit sắt... Tuỳ theo từng loại xi măng mà cát kết có màu sáng, xám, lục đỏ. cát kết là loại đá nằm giữa đá vôi và đá bùn.)

Diệp Ân Triều gọi bố mẹ và chú mèo con ở nhà, nhưng cậu không nghe thấy một tiếng đáp lại nào, hai chân cậu run rẩy, đột nhiên cảm giác được bản thân như dẫm phải nước, ướt dầm dề, lạnh băng, và một vài thanh âm nhộn nhạo của nước.
Cậu lập tức cúi đầu, con sông vừa rồi còn cách cậu ở xa nay đã bất tri bất giác đến gần bên chân cậu, lại còn ngày càng hướng gần tới cậu, bò lên trên lòng bàn chân trần trụi ngày càng nhiều.
Diệp Ân Triều ý thức được điều gì đó không đúng, cậu chậm rãi lui về phía sau, ngay sau đó trực tiếp xoay người chạy đi.
Đột nhiên, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên phía sau, kèm theo tiếng đập nước: "Cứu! Cứu tôi với."
Diệp Ân Triều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong nước có một bóng đen đang giãy giụa tuyệt vọng, vừa rồi rõ ràng là không có ai, người này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong nước như vậy?
Với sự nghi ngờ trong lòng, Diệp Ân Triều không dừng lại mà lập tức chạy tiếp, chỉ là dòng nước kia thực sự ép cậu đến nặng trĩu, chỉ chốc lát sau đã tràn qua đùi cậu.
Diệp Ân Triều vẫn gắng sức vừa thở phì phò vừa cố thoát thân, và từ từ mặt nước dâng lên đến tận vai khiến cậu phải bơi lên, không ngừng bơi về phía bờ, nơi mà càng ngày càng cách xa cậu.
Đột nhiên, mắt cá chân của cậu bị một thứ gì đó quấn lấy, giống như một bàn tay, cậu không kịp suy nghĩ xem đó là cái gì, cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng không may, cuối cùng cậu vẫn bị kéo xuống sông.
Diệp Ân Triều mím chặt môi, cố gắng không hô hấp, cậu cứ thế không ngừng chìm xuống dưới nước, dòng nước chảy vào lỗ tai làm cậu cảm thấy đầu đau như vỡ ra, cậu nỗ lực mở to mắt, tay chân hướng về phía trước quơ loạn xạ.
Vài giây sau, chân cậu thành công đá văng thứ đang túm lấy mắt cá chân mình, trong lòng Diệp Ân Triều chỉ nghĩ đến tính mạng của chính mình, cậu ngược dòng cố gắng bơi lên, cuối cùng bơi lên khỏi mặt nước, miệng mở to không ngừng hít lấy không khí, cậu nhìn thấy trên bờ có một bóng người.
Diệp Ân Triều còn chưa kịp phản ứng thì mắt cá chân cậu lại một lần nữa bị tóm lấy, lần này cậu dám khẳng định rằng mắt cá chân của mình là bị một bàn tay túm lấy, cái tay kia cứ thình lình như vậy mà kéo cậu xuống, tựa như muốn thông qua cậu để bơi lên mặt nước. Điều này khiến Diệp Ân Triều ngay lập tức sặc một ngụm nước, cùng tay cùng chân vẫy vùng trên mặt nước hô to: "Cứu! Cứu tôi với."
Trước khi bị kéo xuống nước, cậu nhìn thấy bóng người trên bờ kia quay lại nhìn mình một cái......
Dòng nước đang xối thẳng vào lỗ mũi Diệp Ân Triều làm cho đường hô hấp của cậu đau nhức, tay chân cậu không hề có quy luật mà cố gắng với lấy thứ gì đó, ngay sau đó bàn tay bắt lấy mắt cá chân kia dường như không còn sức lực, dần dần từ trên mắt cá chân của cậu trượt xuống.
Diệp Ân Triều đau đến mất đi lý trí, chỉ cảm thấy nước sông chui vào trong cơ thể như đang mài cắt lục phủ ngũ tạng của cậu ra, nhưng cậu vẫn không buông tay trước hy vọng sống sót, tay chân vung loạn xạ, cuối cùng cậu cũng bắt được một vật!
Kia giống như là mắt cá chân của một người.
Diệp Ân Triều nào để ý nhiều đến thế, cậu thậm chí còn không thể suy nghĩ được gì, chỉ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà túm lấy mắt cá chân kia, chính là đối phương không ngừng lộn xộn, chỉ chốc lát sau liền đem tay cậu đá văng ra.
Diệp Ân Triều dùng hết sức lực toàn thân mà bơi về hướng cách mình vài bước, lại lần nữa bắt được cọng rơm cứu mạng của mình...... Chính là rất nhanh, cậu lại chẳng còn chút sức lực nào, tựa như một cái gối bông dần dần chìm xuống đáy nước...... Tóc cậu ở trong dòng nước trôi nổi, đáy nước trong veo rõ ràng, đôi mắt cậu lại chậm rãi không thấy một tia ánh sáng nào, dù thế nó vẫn gắt gao trừng lớn về phía mặt sông.
......
Diệp Ân Triều thở gấp từ trên giường tỉnh lại, cũng may chỉ là mơ, nhưng giấc mộng này quả thực quá chân thật, cái loại cảm giác tuyệt vọng khi chết đuối cùng cảm giác hít thở không thông đều chân thật đến dọa người, cậu phải thở hổn hển đến mấy lần sau đó mới cảm giác được trên mặt mình có giọt nước rơi xuống, thế là cậu giơ tay lên lau đi mồ hôi trên đầu mình.
Đột nhiên, cậu ý thức được có điều gì đó không đúng...... đó không phải là mồ hôi......
Quần áo trên người cậu ướt đẫm, cả tóc và mặt mũi đều đầy nước.
Diệp Ân Triều kinh hãi phát hiện vừa rồi có lẽ không phải mơ, cậu vỗ vỗ ngực mình, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, cậu với tay lên tường tìm công tắc, sau hồi lâu mới tìm được, nhưng khi đôi mắt cậu thích ứng được với ánh sáng thì khoảnh khắc đó cậu lại càng sợ hãi hơn.
Vì đây không phải là phòng của cậu.
Phòng ngủ thực sự rất rộng, nhìn đơn giản mà sang trọng, cùng căn phòng nhỏ bừa bộn của cậu quả thực là như trên trời dưới đất.
Diệp Ân Triều nuốt nước miếng, trong khoảnh khắc cả người cậu cứng ngắc, phải hồi lâu sau cậu mới từ trên giường đứng dậy, sau đó lại phát hiện đôi dép lê kia cũng không phải của mình.
Cậu càng cảm thấy lạnh hơn, từ cơ thể đến trái tim đều lạnh lẽo đến khủng bố, cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong lòng nghĩ rằng mình có thể đã bị bắt cóc.
Nhưng làm thế nào để giải thích cho giấc mơ vừa rồi?
Còn có, bọn bắt cóc vì sao lại muốn bắt cậu? Cậu cũng không phải phú nhị đại giàu có gì, nhìn cách trang trí phòng ngủ này thì xem ra bọn bắt cóc còn giống người giàu hơn cậu.
Diệp Ân Triều thở dài một hơi, xỏ dép rồi đi đến cạnh cửa, nhìn lướt qua những bức ảnh treo trên tường, đó là một thanh niên nhìn qua ôn tồn lễ độ, mắt ngọc mày ngài, cười lên ôn nhuận như ngọc.
"Đây có phải là kẻ bắt cóc mình không?" Cậu lẩm bẩm nói.
Dù sao thì cũng phải chạy khỏi nơi này trước đã.
Diệp Ân Triều không mở cửa, trước tiên cậu ở trong phòng tìm xem có di động hay máy tính gì trước, nhưng mà không thu hoạch được gì, cậu đi đến bên cửa sổ mở rèm.
Vầng trăng sáng bị mây đen che khuất một nửa, dưới ánh trăng là đồng cỏ vô biên, rừng cây phía xa và bức tường đá vôi cao ba mét.
Diệp Ân Triều nháy mắt có chút tuyệt vọng, này thì trốn thế nào đây? Tuy nhiên, cậu cũng không phải là mẫu người dễ dàng từ bỏ. Cậu từ từ quay người lại nhìn ra cửa, liệu khi mở cửa cậu có gặp phải kẻ bắt cóc mình không?
Quên đi, hay cứ nhảy ra khỏi cửa sổ thôi.
Diệp Ân Triều tiến tới mở cửa sổ, vừa mở ra một trận gió lạnh buốt đã quất thẳng vào mặt cậu, trên người cậu vốn đã ướt đẫm nay còn phải hứng một trận gió lạnh liền trực tiếp rùng mình một cái.
Diệp Ân Triều nhún vai, cúi đầu nhìn xuống, nơi này hình như là lầu hai, cậu lập tức nhếch miệng: "Nhảy xuống có khi nào gãy chân luôn không nhỉ?"
Nghĩ nghĩ một lúc Diệp Ân Triều liền quay đầu lại, chuẩn bị đem khăn trải giường buộc thành một sợi dây để leo xuống, nhưng lúc này, tiếng đập cửa truyền đến.
"Cốc, cốc, cốc"
Diệp Ân Triều do dự một chút, nhưng vẫn hô lên: "Ai?"
Cạch một tiếng, cửa liền mở ra, một người đàn ông thân cao như ngọc, tây trang giày da đứng ở trước cửa, kiểu tóc đơn giản nhưng trông cực kỳ chững chạc, ngũ quan sắc sảo có chút nhu hòa, nhưng ánh mắt lại sắc bén hung tợn và nguy hiểm như xuyên thấu lòng người, người đàn ông ôm tay, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía cậu: "Tại sao cậu lại nhốt tôi ở nơi này?"
Diệp Ân Triều không hiểu ra sao "A" một tiếng, sau đó cười nhạo nói: "Anh hỏi tôi? Tôi còn đang muốn hỏi anh đây này, tôi có bệnh mới có thể đem anh tới đây."
Người đàn ông nghiêng đầu, suy nghĩ một giây liền nhận ra mình đã hiểu lầm:"Cho nên, cậu cũng bị nhốt ở nơi này?" Tầm mắt anh ta dừng lại trên bộ quần áo ướt át để lộ ra bộ ngực gợi cảm của Diệp Ân Triều, không e dè đánh giá đầu v* bị lạnh đến cứng lên của cậu.
Diệp Ân Triều sửng sốt: "Ý của anh là, anh cũng bị nhốt ở nơi này? Thật là kỳ quái."
Người đàn ông dời tầm mắt đi: "Tên tôi là Hạch Vũ, vừa rồi tôi ở phòng bên cạnh cậu, tôi ra khỏi phòng nhìn xung quanh một chút liền tới phòng này, bên ngoài còn có vài gian phòng nữa, hẳn là không chỉ có chúng ta bị nhốt ở đây."
Diệp Ân Triều gật gật đầu: "Tên tôi là Diệp Ân Triều."
#2: Nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa
Sau khi Diệp Ân Triều giới thiệu bản thân liền nói: "Chúng ta đi tìm những người khác đi."
Hạch Vũ trên dưới liếc mắt nhìn cậu đánh giá một cái, ghét bỏ nói: "Trước tiên cậu nên thay đồ đi." Nói xong, hắn liền đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn qua còn có thể mơ hồ thấy bóng dáng của hắn.
Diệp Ân Triều lắc đầu, ánh mắt Hạch Vũ cho người ta một loại cảm giác lãnh đạm xa cách, cậu cũng không hề nghĩ nhiều, lập tức mở tủ quần áo, những bộ quần áo bên trong tất nhiên đều không phải là của cậu, cậu tùy tay cầm lấy một chiếc áo len trắng và một chiếc quần dài màu đen rồi nhanh chóng mặc vào.
Khi Diệp Ân Triều ra khỏi cửa, cậu ở trên hành lang nhìn xung quanh một vòng, nơi này có hai tầng, tầng dưới có vài chiếc ghế sô pha và bàn uống cà phê, tầng hai là hai dãy hành lang đối xứng nhau, mỗi dãy có năm phòng.
Những bức tường trắng kem được chạm khắc hoa văn lộng lẫy, tòa nhà vẫn giữ nguyên phong cách trang trí châu Âu của thế kỷ trước, ở đây không có điện thoại di động, TV, máy tính, radio và hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Diệp Ân Triều đếm số phòng rồi suy đoán có thể có mười người bị nhốt ở đây.
Nhưng khi hai người đến gõ cửa thì không thấy có ai mở, thế là bọn họ liền muốn trực tiếp đi thẳng vào nhưng cửa lại bị khóa trái không mở được, xuyên thấu qua khe cửa, bọn họ cũng không thấy được bên trong cánh cửa có bất kỳ ánh đèn nào.
Chẳng lẽ...... Chỉ có hai người bọn họ bị nhốt ở nơi này?
Lúc này cả hai đang ngồi trên ghế sô pha ở tầng một, nhìn nhau đầy hoài nghi.
Ánh mắt Hạch Vũ sắc bén vô cùng làm Diệp Ân Triều cảm thấy rất khó chịu, thế là cậu hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh hoài nghi tôi sao?"
Hạch Vũ gật gật đầu: "Trong tình huống hiện tại rất khó để không nghi ngờ cậu, nhất định cậu cũng hoài nghi tôi."
"Đúng vậy, dù sao thì nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta."
Hạch Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử, thấy ngày hôm nay trùng khớp với thời gian hiện tại: "Nói chuyện chút đi, về nghề nghiệp của cậu và làm thế nào mà cậu tới được đây?"
"Sinh viên năm 2, đêm qua xem TV đến gần 12 giờ liền đi ngủ, tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi."
"À, còn tôi là một tiểu thuyết gia truyện huyền nghi, đêm qua khoảng 10 giờ tôi đang viết tiểu thuyết liền thiếp đi, tỉnh lại thì đã ở đây. Chúng ta đều đi ngủ từ tối hôm qua, theo lý mà nói buổi sáng nên tỉnh, nhưng hiện tại đã là 7 giờ tối, xem ra người nhốt chúng ta ở đây đã hạ thuốc mê cả hai."
( Huyền nghi: Là "nhìn thấy mà chưa chắc như những gì đã nhìn thấy, một phần của sự thật có thể không phải là toàn bộ sự thật". Truyện Huyền nghi: Là những truyện có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì.)
Hạch Vũ nói xong lại hỏi: "Tôi ở thành phố A, cậu ở đâu?"
Diệp Ân Triều đột nhiên trợn to hai mắt: "Tôi ở thành phó C, thành phố A với thành phố C cách nhau xa như vậy, tên bắt cóc không có khả năng chỉ trong hai giờ từ thành phố A đi đến thành phố C đâu, xem ra có hơn một kẻ bắt cóc!"
Hạch Vũ vẻ mặt bình tĩnh, không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ trầm mặc suy nghĩ.
Hai người ở lầu một tìm được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng đồ hộp, còn có mì ăn liền, bọn họ cũng không có tâm trạng nấu ăn, chỉ ăn mì gói rồi lần lượt trở về phòng.
Diệp Ân Triều đi đến bên giường, duỗi tay sờ sờ đệm, phát hiện trên giường vẫn còn ướt, nghĩ rằng đó có thể là một giấc mơ có thật làm cậu không khỏi cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Cậu thở ra một hơi, từ tủ quần áo lấy ra một cái chăn nhỏ, đi xuống lầu một nằm lên ghế sô pha, đêm nay cậu quyết định sẽ ngủ trên sô pha, chính là ở trên sô pha lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
"Tích --" đồng hồ điện tử phát ra tiếng vang, đã là nửa đêm 12 giờ.
Bởi vì có chút lạnh nên Diệp Ân Triều ôm chặt chính mình, cả người đều rúc vào trong chăn. Bỗng nhiên, cậu nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, không phải loại âm thanh này từ xa đến gần, cũng không phải từ gần đến xa, mà là một âm thanh đột ngột xuất hiện.
Diệp Ân Triều nhíu nhíu mày, từ đầu cậu vốn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là Hạch Vũ xuống lầu, nhưng cậu lập tức nhận ra mình không nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống.
Đột nhiên, một cơn lạnh lẽo từ phía sau lưng nổi lên.
"Cộp cộp cộp cộc cộc"
Chủ nhân của tiếng bước chân giống như đang chạy tại chỗ......
Diệp Ân Triều nuốt nước bọt, chậm rãi vén chăn lên, muốn nhìn xem cái người từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện này là ai, từ ngoài cửa sổ một đốm sáng nhỏ mỏng manh chiếu vào người cậu bé.
Diệp Ân Triều mới nhìn không đến một giây thì cậu bé kia đã quay đầu lại, cậu lập tức đem chính mình che lại, cũng không biết có bị cậu bé kia phát hiện hay không, vừa rồi cậu chỉ nhìn được dáng người cậu bé kia vừa gầy vừa thấp, chừng mười một, mười hai tuổi, nhưng không thấy rõ mặt.
Tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đang từ từ to lên, cậu bé tiến lại gần cậu!
Diệp Ân Triều tức khắc căng chặt thần kinh, cậu tận lực thả lỏng chính mình, siết chặt lại nắm tay, từ khe hở giữa chăn và sô pha nhìn ra phía bên ngoài, vừa nhìn liền thấy được một đôi chân trẻ con, sau đó bé trai đứng bất động, cứ như vậy đứng ở một bên sô pha âm u mà nhìn cậu.
Trái tim Diệp Ân Triều đập càng lúc càng kịch liệt, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh...... Trong lòng cậu không ngừng mặc niệm.
"Cạch" một tiếng, Diệp Ân Triều không nhìn thấy chân cậu bé nữa, cậu bé trong nháy mắt đã biến mất.
Trên lầu hai, tiếng của Hạch Vũ vang lên: "Hơn nửa đêm cậu chạy cái gì?"
Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Diệp Ân Triều đột nhiên cảm thấy Hạch Vũ thân thiết hơn không ít, cậu lập tức từ trên sô pha nhảy xuống, bước nhanh chân chạy lên lầu, tựa như sau lưng bị thứ gì đuổi theo khiến cậu căn bản không dám quay đầu lại nhìn.
Tới khi chạy đến bên cạnh Hạch Vũ, cậu vừa thở hổn hển vừa nói: "Tôi không chạy, không phải tôi, là một...... cậu bé, nó tự nhiên xuất hiện trong hư không rồi lại biến mất rồi."
- ------------------------------
Hố mới! Cùng tác giả với bộ Tử Vong Điểu nè -.- Dù tôi phàn nàn truyện trước cứ sao sao nhưng tôi vẫn nhảy tiếp bộ này, chả hiểu thế nào nữa a~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.