Chương trước
Chương sau
8 giờ sáng, Hàn Tử Thiên hiện đang lọ mọ ở dưới bếp hâm nóng thức ăn mà ngày hôm qua đã mua về, vì hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức yêu nhau vậy nên Hàn Tử Thiên đã phá lệ hôm nay sẽ không tập thể dục buổi sáng nha.

Trên phòng ngủ, cậu nhóc Ái Bội Sam bị ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dẫn đến tỉnh giấc, cả thân hình cậu nhóc vẫn còn chui trong chăn riêng chỉ có cái đầu nhỏ là ở bên ngoài.

Ái Bội Sam khuôn mặt đỏ bừng quay mặt vào góc tường, cậu nhóc nghĩ về khung cảnh hôm qua thì không khỏi ngại ngùng, thế là đời trai trong trắng mười mấy năm qua đã bị bóc tem rồi, thế là đã bị ăn sạch rồi.

_ Hic... đau quá đi mất.

_ Vậy ra lần đầu đều đau như thế sao.

Ái Bội Sam rưng rưng nước mắt vì đau, cậu nhóc đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra trong phòng đã có thêm một người nữa rồi, đến khi cảm thấy phần eo của mình như có người động vào cậu nhóc mới mở to mắt ra mà nhìn.

_ Chào buổi sáng Sam Sam.

Hàn Tử Thiên nở một nụ cười nhẹ, anh đưa tay vào chăn đặt tại phần eo của cậu nhóc này rồi xoa xoa. Ái Bội Sam vẫn còn rất ngại ngùng nên khi nhìn thấy anh cậu nhóc liền kéo chăn lên che mặt luôn.

Hàn Tử Thiên nhìn hành động này của người thương mà không khỏi buồn cười, sao lại có thể đáng yêu như vậy cơ chứ.

_ Em mà chùm chăn kín như vậy sẽ khó thở đấy.

_ Mau ra đây nào.

Anh đưa tay kéo chăn ra, cậu nhóc Ái Bội Sam thấy thế cũng ngoan ngoãn bỏ chăn nhưng ngay giây sau lại đưa tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng ngại ngùng này của mình.

_ Chú xấu tính.

_ Ừ, là anh xấu tính.

Hàn Tử Thiên ôm lấy bé yêu còn đang ngại ngùng này hướng thẳng đến phòng tắm, anh giúp cậu nhóc này vệ sinh cá nhân, giúp luôn cả việc mặc quần áo.

Trong lúc thay đồ Hàn Tử Thiên còn không quên ăn đậu hũ của cậu nhóc này nha, đã thế bàn tay hư hỏng cứ chọc vào mấy cái vết ân ái hôm qua rồi còn lên tiếng trêu ghẹo khiến Ái Bội Sam xí hổ nữa.



_ Đây đều là những món tối ngày hôm qua anh mua, em ăn tạm nha.

_ Dạ.

Hàn Tử Thiên ôm người xuống dưới phòng khách, anh đặt cậu nhóc ngồi dưới ghế sofa bên dưới còn lót thêm một cái đệm mềm để Ái Bội Sam không bị đau khi ngồi. Anh mang vài đĩa thức ăn đã được làm nóng đi ra phòng khách. Nói gì thì nói tuy không biết nấu ăn nhưng anh cũng biết hấp đồ ăn bằng lò vi sóng nha.

_ Chú không ăn sao.

Ái Bội Sam thắc mắc nhìn cái con người đối diện cứ dán mắt nhìn chẳm chằm vào mình, Hàn Tử Thiên nghe thấy thế liền mở miệng tỏ ý muốn được đút.

_ .... Chú.

Ái Bội Sam hướng ánh mắt bất lực mà nhìn anh nhưng ngay sau đó cũng đút cho anh một miếng thức ăn.

_ Ngon lắm Sam à.

_ Chú tự ăn đi, Sam không đút nữa đâu.

Ái Bội Sam nói xong lời này khuôn mặt liền đỏ ửng, cậu nhóc hiện tại là đang rất rất ngại nha, Hàn Tử Thiên thấy vậy liền đi vòng qua ôm lấy người vào lòng.

_ Như vậy là Sam có thể đút anh ăn rồi.

Hàn Tử Thiên lấy cái cớ là đang ôm người nên hết tay để xúc thức ăn, cậu nhóc Ái Bội Sam thấy vậy cũng chỉ biết im lặng mà nhìn. Thấy người thương chẳng ăn miếng nào Hàn Tử Thiên lại mở miệng ra " A " rõ ràng, Ái Bội Sam thấy vậy lại đút cho anh một thìa thức ăn, cứ như vậy anh một miếng, em một miếng là hết vài đĩa thức ăn.

Ăn xong cậu nhóc còn được thưởng cho một ly trà sữa vị socola mình thích nữa cơ.

_ Sam à đừng gọi " chú " nữa thay vào đó gọi là " anh " đi.

Hàn Tử Thiên từ đằng sau ôm lấy người thương, cậu nhóc sau khi nghe thấy vậy liền ngại ngùng đỏ mặt, một thời gian dài xưng hô chú - cháu ấy thế mà chỉ trong phút chốc liền kêu xưng hô thành anh - em ai mà theo kịp cơ chứ.



- Nhưng....

- Đi mà.

Hàn Tử Thiên làm bộ nũng nịu với người thương, anh không muốn làm chú của Ái Bội Sam nữa đâu nha. Cậu nhóc Ái Bội Sam thấy anh làm nũng như vậy định mở miệng gọi một tiếng " Anh " nhưng ngay giây sau liền im bật lại vì câu nói của anh.

_ Nếu Sam không thích thì có thể gọi một tiếng " chồng " cũng được, dẫu sao anh cũng thích cách gọi này hơn.

Ái Bội Sam khuôn mặt đỏ bừng, cậu thật không hiểu cái con người này đang nghĩ gì cơ chứ, cậu nhóc hít lấy một hơi sau đó gọi lấy một tiếng.

_ Anh.

Uwa trái tim của Hàn Tử Thiên đã tan chảy rồi nha, một tiếng " Anh " thôi nghe nó đã gì đâu, bây giờ anh có ch.e.t cũng khá mãn nguyện rồi.

/ Chụt / _ Yêu quá đi.

Hàn Tử Thiên hôn lên bên má phúng phính này của người thương, Ái Bội Sam nghe thấy lời nói yêu kia cùng hành động này của anh hai má tiếp tục ửng hồng. Vì xí hổ không có cái gì để che mặt cậu nhóc đành phải lấy tay về che sau đó lại xoay người úp mặt vào lồng ngực anh mà trốn.

Hàn Tử Thiên thấy hành động đáng yêu này của cậu nhóc liền cười không thôi, bộ người thương của anh ăn đáng yêu để lớn hay sao vậy chứ.

_ Đáng yêu quá đi.

_ Đáng ghét, chú đáng ghét.

_ Là " anh " không phải " chú ".

_ ... Anh.

Hàn Tử Thiên nghe thấy Ái Bội Sam gọi mình là chú thì nhất quyết không chịu, đến khi nghe thấy người thương gọi mình là anh thì mới ok mà gật đầu.

Ái Bội Sam ngồi trên đùi anh không khỏi ngại ngùng, cậu nhóc hai má ửng đỏ, hiện giờ chỉ muốn ngay lập tức về nhà thôi nhưng chỉ tiếc là cậu đâu đi được đâu, toàn thân thì đau nhức muốn đứng còn khó nói gì đến việc đi lại. Với cả chưa chắc gì cái con người cao to đẹp trai đáng ghét này sẽ để cho Ái Bội Sam trở về nhà đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.