"Tôi nhớ tên cô rồi đấy."
Thấy Kim Thành Đông vừa nói vừa liếm liếm môi, điệu bộ thì vô cùng ngả ngớn, điều này khiến cho Ninh Lạc Điềm lại càng thêm chán ghét, cô hận không thể cho tên này một trận đã đời, còn không mau rời khỏi đây thì sớm muộn gì cô cũng phát điên lên thôi.
"Biến đi, bệnh viện tâm thần vẫn còn chỗ cho anh đấy!"
Cô tức giận quăng cho hắn một câu như vậy rồi lạnh lùng hướng lưng về phía hắn, ở cách đó không xa có một chiếc taxi đang dừng chờ đèn đỏ, cô đến đó xem xem bên trong có khách hay không.
Bác tài xác nhận trên taxi không có ai, Ninh Lạc Điềm lập tức chui vào trong. Lúc taxi chạy ngang qua chỗ hắn, Ninh Lạc Điềm đột nhiên thò đầu ra khỏi xe, khi ấy Kim Đông Thành vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt thích thú đó.
Ninh Lạc Điềm đã nhìn thấy xe tuần tra của cảnh sát đang ở ngay phía sau, cô hả hê chỉ chỉ ngón cái hướng xuống dưới, giọng điệu đầy chế nhạo: "Chúc anh may mắn lần sau nhé!"
Khoé môi của Kim Đông Thành hơi nhếch lên: "Không cần chúc, lần sau tôi nhất định sẽ may mắn."
...
Chiếc taxi đưa Ninh Lạc Điềm đến trước cổng lớn của Ninh gia, cô nhanh chóng thanh toán cho bác tài rồi tiến thẳng vào bên trong, cô dám chắc Ninh Quân Kiều sẽ rất tức giận khi biết cô lại bỏ học ở trường.
Nhưng lần này cô đã đoán sai, Ninh Quân Kiều không hề trách móc cô câu nào, bởi vì chị ấy đã không còn ở đây nữa rồi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423926/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.