Thấy cô như thể sắp khóc đến nơi, Nghiêm Trạch Viễn mới dừng trò đùa của mình lại và nói sự thật cho cô nghe: "Ngốc quá, cậu chỉ làm sai 4 câu thôi."
"Cậu nói cái gì?" Ninh Lạc Điềm bị cậu xoay vòng vòng, đầu óc một phen quay cuồng, hai mắt cô trừng lớn nhìn vào phiếu trả lời trắc nghiệm mà cậu vừa đưa cho mình. Đúng như lời cậu nói, cô chỉ làm sai 4 câu mà thôi!
"Đáng ghét! Làm tôi sợ muốn chết có biết không?"
Cô đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Nghiêm Trạch Viễn có chút hờn trách, nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió. Bởi vì sau khi biết mình đã làm rất tốt, cô lấy đâu ra tâm trạng buồn bực mà giận với hờn ai.
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên lấy từ túi quần tây ra một thứ gì đó rồi ném về phía cô mà không hề báo trước một tiếng, tuy có chút bất ngờ, Ninh Lạc Điềm vẫn thành công tóm được nó. Nhưng đến khi đã cầm thứ đó trong tay, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định mở miệng hỏi thì nghe Nghiêm Trạch Viễn nhàn nhạt nói:
"Đó là phần thưởng của cậu, làm rất tốt!"
Ninh Lạc Điềm nghiêng đầu ngắm nghía vật trong tay mình, đó là một cái móc khoá hình nấm, nhìn kỹ hơn một chút, cô phát hiện đó chính xác là một cây nấm Tùng Nhung.
Tại sao phải là nấm Tùng Nhung? Nó có ý nghĩa gì à?
"Sao lại tặng cái này cho tôi?" Cô giơ cái móc khoá lên, hiếu kỳ hỏi.
Ngay lúc ấy, điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/273890/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.