Vị khách cuối cùng của tiệm bánh ra về thì cả cửa hàng cũng bắt tay vào dọn dẹp và đóng cửa.
Vân Kiều xoay ngược tấm bảng treo ở cửa ra vào thành chữ "close" rồi sắp xếp lại bàn ghế.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã điểm mười giờ, cô lấy điện thoại gọi cho Đình Nhậm.
Nhưng chuông điện thoại reo mãi cũng không có ai bắt máy. Gọi lại một lần, hai lần, rồi ba lần...
"Em tan làm rồi."
Không có cuọc gọi lại, cũng không một tin nhắn phản hồi.
"Vân Kiều, em về sau nhớ tắt cầu dao điện nhé!"
"Vâng..."
Chị chủ quán cùng một chị nhân viên khác đã thu dọn xong và ra về. Chỉ còn lại Vân Kiều với khuôn mặt buồn rười rượi.
Cô lấy túi xách của mình, tắt điện và khóa cửa cẩn thận rồi đi bộ ra một trạm xe buýt nào đó chờ anh. Vì ít nhất ngoài đường lớn sẽ có nhiều người qua lại hơn, không sợ kẻ xấu.
Thành phố hoa lệ này lúc nào cũng được chiếu sáng bởi ánh đèn đường, hay thậm chí là những tòa nhà cao tầng, muốn ngắm sao một cách trọn vẹn chỉ có thể là về thị trấn Bạch Họa của cô, leo lên ngọn núi phía sau thị trấn mà nằm gác tay lên bụi cỏ xanh mượt.
Mười lăm phút trôi qua, Đình Nhậm vẫn không thấy đâu, tin nhắn hay cuộc gọi vẫn không có phản hồi.
Vì anh đã dặn cô khi nào làm xong thì báo anh đến đón, Vân Kiều đã đồng ý nên ngồi chờ một lúc cũng không sao.
Nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970962/chuong-22.html