Suốt một tuần sau đó, Phương Quý Ly giống như biến mất khỏi biệt thự. Nếu hỏi đám người giúp việc, Vân Kiều chỉ nhận lại được câu trả lời rằng bà ấy đang có chuyến công tác quan trọng.
Nhưng tại sao lại không nói cho biết từ trước? Những ngày này không khác gì bị giam lỏng.
Điện thoại di động cũng bị lấy đi và thay bằng một cái mới. Vân Kiều lại chỉ nhớ được một số điện thoại duy nhất của Đình Nhậm. Nhưng lấy tư cách gì để gọi cho anh?
Quanh quẩn suốt trong nhà đến phát chán, cô muốn được ra ngoài đi dạo.
Nhưng đám vệ sĩ bảo vệ xung quanh căn nhà này dường như ngày càng nhiều thêm. Không giống với sự thân thiện trước đây mà cô lần đầu tiên đặt chân đến.
"Chuyện gì thế này? Cảm giác bất an. Chẳng lẽ lại sắp có tai họa rồi?"
Cô ngoan ngoãn ở lại đó, tránh làm kinh động đến họ. Nói trắng ra thì căn nhà này hoàn toàn trống rỗng, không phải nơi ở chính của nhà họ Phương, tất cả đều do Phương Quý Ly cất công bày ra mọi thứ.
"Tôi muốn gặp mẹ, tôi rất nhớ bà ấy."
Hai tên vệ sĩ cao to đeo kính đen đứng bất động, hoàn toàn không quan tâm đến lời cô nói. Nhưng chỉ cần cố gắng xông ra khỏi chỗ này thì lập tức sẽ bị ngăn lại.
Vân Kiều từng nhìn thấy điện thoại cũ của cô đã bị đập nát và vứt trong thùng rác dưới bếp.
Cô hoảng sợ, cố gắng dùng tay mình che miệng lại để tránh những tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970881/chuong-66.html