Đúng giờ hẹn, Đình Vãn đến khách sạn theo lời của Lại Khiếu.
Không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì. Nếu Lâm Tiểu Yến chỉ đơn giản là một người giúp việc, với tính cách của Đình Vãn thì có thể bỏ mặc cô ta, hoặc sai thuộc hạ đến nói chuyện là được, cần gì phải đích thân ra tay.
Có một người lễ tân ra tiếp đón Đình Vãn, đưa cho anh ta một tấm thiệp có dấu son môi rồi dẫn đến một phòng ăn riêng biệt.
Căn phòng ăn sang trọng với ánh nến mờ ảo, đã dọn sẵn một bàn tiệc.
Lại Khiếu mặc chiếc đầm lụa xẻ cao để lộ đôi chân dài thẳng tắp đầy quyến rũ. Một cơ thể ma mị như vậy, chưa từng có một người đàn ông nào gặp qua mà không động lòng.
"Mời ngồi!"
Lại Khiếu tay nâng ly rượu, ánh mắt kiều diễm si tình nhìn Đình Vãn.
Anh kéo ghế ngồi, bộ dạng không mấy thoải mái nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn.
"Vào thẳng vấn đề nhé? Em ở đây nghiêm túc nói yêu anh. Chỉ cần anh đồng ý cho em ở bên cạnh, em sẽ thả cô gái đó ra."
Những lời này, Đình Vãn nghe không hề lọt tai. Chẳng biết là Lại Khiếu có hay rằng bản thân đang đe dọa một ông trùm của tổ chức khét tiếng hay không.
"Tôi chỉ muốn đưa người đi."
Chỉ vừa chớp mắt, anh hướng khẩu súng vào Lại Khiếu, nhắm giữa trán người phụ nữ mà chậm rãi nhả ra từng chữ.
"Anh có giỏi thì cứ việc, cảnh sát sẽ ập vào đây. Vả lại...em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970867/chuong-77.html