Cổ họng của Tiểu Yến run lên, nói không thành tiếng. Phải cố gắng lắng cô mới thốt ra lời được.
"Cảm ơn cậu chủ... Chuyện hôm nay..."
"Về nhà!"
Đình Vãn đi trước, Tiểu Yến vội vã theo sau. Trùm áo của anh trên người, dù không ai thấy rõ mặt nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người dưới sảnh khách sạn.
Lại Khiếu và người của cô ta đã rời khỏi đó từ lâu, không có hứng ở lại xem trò vui.
"Sao cô không tạo ra nhiều trò thú vị hơn? Như vậy thật là nhạt nhẽo."
Người đàn ông lái xe hỏi Lại Khiếu. Cô ta ngồi phía sau, điệu đà tô son.
"Thế là đủ rồi, tôi không muốn chết một cách oan ức đâu."
Đình Vãn lái xe chở Tiểu Yến về nhà. Cô cố gắng kiềm nén những tiếng nấc của mình. Khi anh bước vào phòng, cô cứ nghĩ cuộc đời mình sắp bị hủy hoại trong tay một người xa lạ rồi.
Đến nhà, Đình Vãn vào trước, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Yến. Cô vội vã về phòng mình tắm rửa rồi chuẩn bị bữa tối, chắc là anh vẫn chưa kịp ăn gì.
Anh ngồi dưới phòng khách đợi, tiện thể xử lí vài công việc. Tiểu Yến vội vã không dám tắm lâu, nhanh chóng xuống làm bữa tối.
Căn bếp lại tỏa ra một mùi thơm của thức ăn khiến người ta đói bụng. Không biết từ lúc nào mà Đình Vãn đã cảm thấy nó là thứ không thể thiếu trong căn nhà này.
Bản thân anh rất kén ăn, nhưng lại hợp khẩu vị với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970866/chuong-78.html