Mấy người Hà Vân đều ở, nhưng đều lâm vào trận hôn mê ngắn ngủi, Thịnh Mộc Vũ chỉ đành phải ngồi xổm xuống, lần lượt gọi mấy người dậy.
Tiêu Xảo Xảo thoạt đầu có chút ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy Hà Vân bình an vô sự thì hóa thành số không, kích động bước nhanh tới, cùng cô nàng ôm nhau, nước mắt giàn giụa.
Hà Vân suýt chút nữa bị cô ôm cho không thở nổi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đẩy cô ra, trái lại còn có tâm tình nói đùa: "Con đường do ông trời chỉ này cũng đặc biệt ghê ha..."
Thịnh Mộc Vũ đúng lúc chen vào nói: "Tôi cảm thấy nơi này có chút không thích hợp lắm, không nên ở lâu. "
"Em cũng cảm thấy ở đây không dễ chịu lắm, có đôi khi giống như thiếu oxy, cảm giác hít thở không thông rất nặng... hơn nữa... còn có mùi máu tươi... giống như... giống như lò mổ ngày xưa. " Tiêu Xảo Xảo đỡ Hà Vân đứng lên, sắc mặt hơi trắng bệch, nghiêm túc trả lời.
Lời này vừa nói ra, mấy người lập tức nghĩ đến chuyện gì đó không hay, vẻ mặt của người này càng khó coi hơn người kia.
Nơi bọn họ rơi xuống rất rộng, hướng phía bắc có một cái cổng vòm.
Hoàn hảo đối với nữ sinh cao một mét sáu mấy như Tiêu Xảo Xảo và Hà Vân, nhưng thật sự hơi uất ức đối với người vóc dáng cao như Thịnh Mộc Vũ và Triệu Lực Nghiêm, trên quãng đường đi đều phải cúi đầu khom lưng, khi đến lối ra, Thịnh Mộc Vũ đã bị cơn đau nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-nham-mat-khi-troi-toi/3317679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.