Chương trước
Chương sau
Đoàn xe của Vu Thanh Tuyền đưa cô về nhà lúc tám giờ đúng. Hội nghị thành phố M chắc đã suôn sẻ, mà Thạch Trình Hạ rõ ràng thấy được cuộc gặp gỡ bất ngờ với Ngải Ái vào giữa trưa không đem lại ảnh hưởng quá lớn đối với Vu Thanh Tuyền.

Nếu đúng như người ta nói, Ngải Ái lấy thân báo đáp ân tình của Vu Quang thì thái độ của Vu Thanh Tuyền chắc chắn không thể như vậy được.

Lúc Vu Thanh Tuyền về nhà còn chưa ăn cơm, Thạch Trình Hạ chỉ có thể tạm chấp nhận lục đồ trong tủ lạnh để làm bát mì trứng cà chua. Vu tổng ăn rất ngon, uống xong nước vẫn phải liếm môi cái nữa như lần đầu được ăn vậy. Nhưng cũng thật đáng yêu.

"Em không ăn đi, cứ nhìn tôi làm gì?" Vu Thanh Tuyền xoa bụng, thỏa mãn nói.

"Chị đáng yêu quá." Thạch Trình Hạ chưa nghĩ đã thốt thành lời, nói xong lại thấy hối hận. Dù bây giờ xã hội cởi mở hơn nhiều, nhưng từ vụ Vu Thanh Ba cũng thấy được cái nhìn về quan hệ tình cảm thiểu số của nhà họ Vu. Kể cả khi nàng còn chưa muốn phát triển quan hệ tình cảm với Vu Thanh Tuyền.

"Miệng của cảnh sát Thạch hôm nay ngọt thế, bôi mật à?" Vu Thanh Tuyền vui vẻ cười rộ.

"Ừm, thuốc độc vị mật đấy." Thạch Trình Hạ day huyệt thái dương, hơi nhức đầu. Hôm nay nàng không có hứng bồi đắp tình cảm với tổng tài Vu Thanh Tuyền.



Thả tay xuống, Thạch Trình Hạ hít một hơi thật sâu: "Được rồi Vu Thanh Tuyền, giờ tôi cần hỏi chị vài thứ. Có thể sẽ liên quan đến vấn đề cá nhân của chị, nhưng vì thuận lợi cho việc phá án, tôi vẫn hi vọng chị sẽ thành thật trả lời."

Thạch Trình Hạ rất ít khi gọi đầy đủ tên Vu Thanh Tuyền. Khi ba chữ "Vu Thanh Tuyền" được Thạch Trình Hạ nói ra, Vu Thanh Tuyền lại có cảm giác như mình là kẻ tội đồ đang bị thẩm vấn. Cái tưởng tượng này khiến thời gian đánh trả của Vu tổng bị chững lại, cảnh sát Thạch thừa thế mà hỏi.

"Đầu tiên là về Ngải Ái. Dù chúng tôi trên cơ bản đã loại bỏ hiềm nghi gây án của cô ấy, nhưng tôi vẫn thấy không ổn." Thạch Trình Hạ nói, "Không phải tôi cứ thấy ai là nghi người đấy, mà chỉ là vì không biết rõ nên phải cảnh giác thôi. Vu Thanh Tuyền, chị có thể để tôi an tâm được không?"

"Không phải Ngải Ái đâu." Vu Thanh Tuyền nhanh chóng giúp Thạch Trình Hạ "an tâm". Cô thở dài, rồi im lặng trong phút chốc.

Thạch Trình Hạ biết cô đang nghĩ xem nên nói thế nào về chuyện của mình và Ngải Ái. Hai người trong gian phòng, không gian như trở nên yên tĩnh tuyệt đối.

"Chẳng phải bên ngoài đều đồn rằng Ngải Ái có quan hệ với ba tôi, bị mẹ tôi phát hiện nên mới không thể tốt nghiệp sao?" Vu Thanh Tuyền hỏi.

Thạch Trình Hạ gật đầu: "Nhưng tôi lại không tin cho lắm."

"Người ấy không phải ba tôi, mà là tôi." Vu Thanh Tuyền một khi đã nói thì không do dự nữa. Cô thậm chí còn không dừng lại, như đã sớm chuẩn bị nói ra hết thảy.

"Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em cũng biết Ngải Ái rất ỷ lại tôi mà. Sau này chúng tôi thi vào cùng trường đại học, vào cùng một khoa. Cô ấy thổ lộ với tôi."

"Hai người ở bên nhau không?" Thạch Trình Hạ hỏi. Nàng hồi tưởng lại sự bảo vệ của Ngải Ái dành cho Vu Thanh Tuyền, lại nghĩ đến thái độ của Vu Thanh Tuyền với Ngải Ái như là người xa lạ quen thuộc nhất, lập tức thấy mình chưa hề nắm được sự kiện trọng điểm.

Không, thực ra thì Thạch Trình Hạ chỉ muốn lợi dụng cái danh "cảnh sát Thạch" của mình để biết được tất thảy về Vu Thanh Tuyền mà thôi. Dù không biết nếu biết được thì sẽ có lợi gì, nhưng chắc biết được thì cũng an tâm phần nào.

"Ở bên nhau hả... cứ xem là vậy đi." Vu Thanh Tuyền gật đầu, cân nhắc từ ngữ, "Ngải Ái là một cô gái rất nhạy cảm, tôi không nỡ tổn thương cô ấy. Sau năm tư đại học, cô ấy vốn nên chuẩn bị tốt nghiệp cùng tôi, rồi sau đó ra nước ngoài đào tạo sâu mới đúng."

"Vào hôm sinh nhật cô ấy, lời nguyện cầu chính là muốn hôn tôi. Cuối cùng lại bị mẹ tôi nhìn thấy." Vu Thanh Tuyền bất đắc dĩ, "Rồi mẹ tôi làm loạn lên, bắt ba tôi cắt viện trợ của Ngải Ái, còn không cho trường học trao bằng tốt nghiệp cho cô ấy nữa."

"Chị không giúp cô ấy sao?"



"Trình Hạ, nếu ở mảng tiền bạc thì tôi có. Nhưng cô ấy không nhận." Vu Thanh Tuyền nói, "Em còn muốn hỏi gì nữa?"

"Quan hệ giữa chị và bà Vu giờ thế nào?"

"Sau chuyện Ngải Ái, mẹ luôn nghi ngờ từng người xuất hiện bên cạnh tôi. Đến tận khi anh cả xảy ra chuyện, bà ấy mới bình thường lại." Nói đến Vu phu nhân, Vu Thanh Tuyền hình như cũng bất lực.

"Được, tôi biết rồi." Thạch Trình Hạ đứng lên, "Chị, hôm nay chị vất vả rồi, nghỉ sớm đi."

Bốn ngày nữa trôi qua, vẫn chưa có manh mối gì mới.

Phá án đến cùng vẫn phải dựa vào chứng cứ. Thạch Trình Hạ biết những gì mình điều tra ra được trước khi nghi phạm gây án đều chỉ dùng để làm bằng chứng giúp cho bên Giang Viễn mà thôi. Nếu bọn họ không tra được, còn một chiêu cuối, nàng đành phải dịch chuyển đến thời điểm án mạng xảy ra, tận mắt xem ai mới là kẻ ác chân chính.

Thạch Trình Hạ ngồi ngoài sân một lúc, thấy nhà A Nguyễn ở đối diện không hề bật đèn. Người muốn tham gia thi đấu mà lại không ở nhà sáng tác, còn đi ra ngoài chơi nữa à?

Thạch Trình Hạ đang nghĩ ngợi, lại nhận được yêu cầu kết nối của Giang Viễn.

Xem ra thiết bị bên kia đã lập trình tốt, dù là một chiều nhưng nàng đã có thể liên lạc với Giang Viễn lâu hơn lúc trước nhiều.

"Tiểu Thạch, có tiến triển gì về manh mối không?"

Không hề có. Thạch Trình Hạ thầm nghĩ, lại hỏi ngược một câu: "Trưởng quan à, có phải Vu Thanh Giang đang cố quấy rầy mọi người phá án không?"

"Vu Thanh Giang đã trở thành tổng giám đốc mới của Quốc tế Vu Thị, gần đây đang chỉnh đốn lại toàn bộ Quốc tế Vu Thị. Tôi được gặp vị tổng tài này vài lần rồi, trông hắn như đang sứt đầu mẻ trán, dù có hỏi thăm tiến độ phá án nhưng không hề làm chuyện gì khác người cả." Giang Viễn đáp, "Sao thế, Tiểu Thạch? Cô phát hiện được gì rồi hả?"

"Cũng không phải, trưởng quan." Thạch Trình Hạ nói: "Chẳng qua tôi cứ thấy bất an khi chúng ta khóa mục tiêu vào Ngu Quân Tề thôi. Có khả năng là nàng ta chỉ đang bị lợi dụng thôi không?"



"Cho tới giờ, Ngu Quân Tề vẫn không chịu thừa nhận mình đã từng gặp Vu Thanh Tuyền. Và cũng không thừa nhận Vu Quang là cha của nàng ta." Giang Viễn nói, "Nhưng chúng tôi đã làm giám định DNA rồi, chắc có lẽ khi lấy được báo cáo giám định thì bên Ngu Quân Tề sẽ xuất hiện đầu mối mới."

"Trưởng quan, thực ra thì tôi vẫn còn một chuyện." Thạch Trình Hạ nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

"Chuyện gì?"

"Nếu chúng ta đã có chức năng định vị chuẩn xác, sao không trực tiếp đưa tôi đến hiện trường vụ án, ngăn cản màn bi kịch này?"

"Tiểu Thạch à." Giang Viễn ở đầu kia trầm mặc hồi lâu, mới thấm thía nói: "Cô có chắc khi cô thấy được kẻ gây án thì nhất định sẽ cứu được Vu Thanh Tuyền hay không?"

"Thế nhưng nếu tìm ra được người kia thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn mà. Ít ra thì chúng ta còn những ba lần cơ hội. Chỉ cần..."

"Tiểu Thạch, khi trước chẳng phải cô còn hỏi tôi là có khi nào Ngu Quân Tề bị lợi dụng hay không mà?" Giang Viễn ngắt lời Thạch Trình Hạ, "Giờ tôi nói cho cô biết, có thể lắm, cho nên chúng ta không thể lãng phí cơ hội được. Tiểu Thạch, dù kế hoạch này có được tính toán kĩ càng cách mấy vẫn sẽ tồn tại những lỗ hổng, nhưng không thể vì vậy mà từ bỏ hết cơ hội thành công. Cô hiểu chứ?"

"Tôi hiểu rồi, trưởng quan."

Chính bởi vì hiểu nên mới càng gấp gáp muốn đối diện với hung thủ. Thạch Trình Hạ biết mình đang sốt ruột quá, hành trình tìm kiếm lần này đã thấm nhuần quá nhiều tình cảm của nàng rồi. Bởi thế, thời gian càng trôi, cuộn chỉ rối trong lòng lại càng quấn chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.