Tinh Thần vẫn trầm mặt nhìn Ninh Thư và Vương Sâm cười đùa trên bàn ăn, anh nghĩ: "Cô ấy đang tránh né mình sao? Từ lúc nãy tới bây giờ đều không để ý tới mình, còn chưa nói với mình được mấy câu nữa."
Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi Ninh Thư: "Em tính khi nào về lại thành phố."
Khi nghe anh lên tiếng Ninh Thư chợt chột dạ, cuối đầu xuống phần ăn của mình giả vờ như đang tập trung ăn. Vương Sâm thì không biết chuyện gì đang xảy ra, anh vẫn vô tư vui vẻ khoác vai Ninh Thư nói: "Trời ơi, mình đang chơi vui mà, em ấy đang có chuyện không vui mà, khi nào thấy tốt hơn rồi về."
Ninh Thư nhìn Vương Sâm gật gật đầu phụ họa biết ơn vì anh đã nói giúp mình. Tinh Thần nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta thấy vậy liền chột dạ bỏ tay ra khỏi vai Ninh Thư, cuối đầu xuống ăn phần ăn của mình.
Ninh Thư nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt khinh bỉ, mắng thầm: "Đúng là không có tiền đồ mà."
Tinh Thần chờ mãi mà không thấy câu trả lời của Ninh Thư anh liền dùng tay gõ xuống bàn ra hiệu cho cô. Cô thấy mình không thể trốn tránh câu hỏi nữa rồi nên bèn nhỏ giọng trả lời: "Vài hôm nữa, hết tuần sau tôi về lại."
Tinh Thần thấy cô có biểu hiện không đúng như thường ngày, anh liền hỏi: "Em bị sao vậy? Bệnh à? Làm gì nói chuyện nhỏ xíu vậy?"
Ninh Thư bực bội quát lại anh: "Có anh mới bị bệnh đó."
Tinh Thần lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-la-minh-yeu-nhau/3359935/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.