Chuyển ngữ: @motquadao Trên bức tường đối diện cầu thang xoắn ốc có một khung cửa kính màu sắc rực rỡ. Ánh nắng ban chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi vào trong, quyện vào dáng người cao lớn của Lâm Trạch một cách tự nhiên, không chút lạc lõng. Anh chắc như đinh đóng cột nói cô cướp mất nụ hôn đầu của mình, nghe như thể là một tội trạng cực kỳ nghiêm trọng. Hứa Nghiên gãi đầu, vừa chân thành nhưng cũng có phần mặt dày hỏi ngược lại: “Vậy phải làm sao giờ? Hay là tôi để cậu hôn lại một cái, coi như hòa nhé?” Cô nói câu đó một cách tự nhiên không tưởng. Lâm Trạch vừa nãy còn hùng hổ đòi tính sổ mà giờ lại đột ngột đổi sắc mặt. Anh như vừa thẹn thùng vừa tức giận, biểu cảm cực kỳ phức tạp. Cuối cùng, anh trừng mắt nhìn Hứa Nghiên, lẩm bẩm: “Chị nghĩ hay quá nhỉ.” Hứa Nghiên nhún vai: “Thế cậu chặn tôi lại làm gì?” Lâm Trạch chẳng biết đáp sao, nét mặt lại trầm xuống, xoay người sang một bên nhường đường. Hứa Nghiên lướt qua anh, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Nhưng lần này cô không dám nói “Tạm biệt” nữa, sợ rằng lỡ đâu sau này không còn dịp gặp lại, anh lại bắt bẻ bảo cô lừa anh. Cô bước từng bước xuống cầu thang, thong thả bước ra khỏi sân biệt thự. Lúc rời đi Hứa Nghiên còn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng sau khi gọi xe về đến nhà cô mới thấy toàn thân như thể bị rút cạn sức lực, cả người mềm nhũn nằm dài trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Vi diệu quá… Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041516/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.