Chuyển ngữ: @motquadao Lại là một mùa hè rực rỡ. Sau vài trận mưa lớn, bầu trời Bắc Thành trong xanh không một gợn mây trắng. Không khí chẳng dễ chịu hay mát mẻ chút nào. Nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn ra đường lúc này. Trong lòng Hứa Nghiên đang hối hận không dưới trăm lần vì đã dễ dàng đồng ý lời nhờ vả của cô bạn cùng phòng Ba Đóa, thay cô ấy đi dạy gia sư hai buổi piano. Địa điểm học ngay tại nhà của học sinh, là một cô bé mười tuổi. Ba Đóa nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng bạn học sinh nhỏ này vừa có thiên phú, vừa có thái độ học rất tốt nên Hứa Nghiên nhất định phải dạy hết mình, đừng có qua loa. “Mày mà dạy qua loa thì nhà tài trợ vàng này sẽ fire tao luôn đấy!” Ba Đóa chắp tay qua video, khẩn cầu Hứa Nghiên dốc sức dốc lòng. Hứa Nghiên vừa bôi kem dưỡng da, vừa uể oải trả lời qua màn hình: “Ngoài trời hôm nay 36 độ, tao mà bước ra khỏi cửa là tự fire (*) mình luôn rồi.” (*) Fire trong câu của Ba Đóa có nghĩa là sa thải, fire trong câu của Hứa Nghiên là bốc hỏa. “Gọi xe đi gọi xe đi! Này cô kia, cô mà để chân chạm đất thì đừng có trách tôi đấy nhé!” Ba Đóa còn giơ cả mấy chiếc túi xách mới mua khoe với cô, bắt cô chọn màu mình thích. Hứa Nghiên đóng nắp hộp kem dưỡng lại, nhìn đồng hồ rồi thôi không tám chuyện nữa. Cô thay váy, chuẩn bị ra ngoài dạy học. Vì học sinh là trẻ con nên cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041515/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.