15'sau:
-Các em có mặt đầy đủ chưa?_Thầy quản sinh nói lớn
-Dạ rồi_Tất cả đồng thanh
-Vậy thì chúng ta lên xe để đi về_Thầy quản sinh
-Khoan đã thầy ơi nhỏ Gia Hân để quên điện thoại nên quay
lại lấy giờ vẫn chưa thấy nhỏ đâu_Hương Mai lên tiếng, cô lo lắng vô cùng
-Lại là con bé đó khi nào cũng làm trì hoãn công việc của
tập thể_Thầy quản sinh vẻ không vui nói
-Cậu ấy có thể đi đâu được ?_Hoàng Anh cũng lo lắng
-Chắc cậu ấy ở chỗ rửa tay á_Hương Mai
-Để tôi đi tìm cậu ấy_Minh Huy nói rồi chạy đi
/)_/)
( *.* )
Gia Hân tìm kiếm mãi rồi cũng thấy, cô mừng rỡ reo lên:
-A! Thấy rồi_Gia Hân tay nâng niu chiếc điện thoại iu vấu
của mình vui mừng vì nó vẫn còn nguyên vẹn. Gia Hân vội chạy đi định xuống núi
mà không để ý đến vũng nước dưới chân hậu quả là cô bị trượt chân té. Gia Hân
đau đớn cố đứng dậy nhưng vô dụng. Cô bất lực ngồi đó khóc, thầm trách bản thân
hậu đậu.
-Gia Hân cậu ở đâu?_Tiếng Minh Huy làm Gia Hân vui mừng cô
nói to:
-Tôi ở đây
-Cậu có sao không_Minh Huy nghe thấy tiếng Gia Hân liền chạy
đến lo lắng hỏi
-Hu!Hu!Chân tôi đau lắm không đứng lên được_Gia Hân nước mắt
đầm đìa
-Để tớ xem_Minh Huy nói rồi sờ vào chân Gia Hân
-Cậu bị trật chân rồi_Minh Huy nhẹ nhàng nắn chân Gia Hân_Để
tớ giúp cậu
-Á_Gia Hân hét lên đau đớn
-Không sao hết đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-giu-trai-tim-anh-that-can-than-em-nhe/2180556/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.