Tuấn Kiệt cẩn thận ôm người phụ nữ của mình lên, anh đi đến bên cửa sổ đạp tung lớp kính, nhún chân, nhoáng một cái đã thoát khỏi căn phòng rồi đứng trên bờ tường nhếch miệng cười nhìn khung cảnh hỗn loạn bên trong biệt thự.
Đám người thí nghiệm cùng với sinh vật bị biến đổi đang lao vào đánh nhau, bảo vệ và người của Lê Minh còn cố thủ bên trong phòng nỗ lực lấy lại quyền kiểm soát. Tiếng la hét, tiếng súng giảm thanh, tiếng đạp phá hỗn tạp đan xen.
Nói chung, tình huống này chắc là không thể giải quyết được trong chốc lát.
Nghĩ vậy, Tuấn Kiệt liền yên tâm rời đi. Nhật Ly được đưa về biệt thự trong núi, sau khi kiểm tra cổ tay sưng đỏ của cô không để lại di chứng gì Tuấn Kiệt mới hơi yên lòng. Anh nhìn gương mặt cố chịu đựng đau đớn của cô khẽ cau mày.
“Em xin lỗi.” Nhật Ly cụp mắt lí nhí nói. Bản thân cô đúng là đã quá chủ quan khinh địch, may mắn là mọi chuyện đã qua, nếu không chắc cô có chết ngàn lần cũng không tự tha thứ cho mình được.
Nhật Ly đưa tay chạm lên gương mặt lún phún râu của người đàn ông, nước mắt trực trào ra nhưng lại bị đè xuống. Cô vòng tay rướn người ôm lấy vai anh thút thít.
“Về sau không được tự ý như vậy nữa, lần này là do bọn chúng quá chủ quan nên mới vậy, anh không hy vọng thấy em tự đặt bản thân vào hiểm cảnh.” Tuấn Kiệt nghiêm giọng nói. Có trời mới biết trái tim anh cho đến tận giờ phút này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933402/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.