Nguồn cơn của những bạo loạn vụn vặt kia phải kể đến sự tức giận của giáo sư Minh. Biệt thự của Lê Minh. “Ba…” Tiếng tát vang lên rõ mồn một. Ngay sau đó là tiếng quát tháo ẩn chứa sự phẫn nộ ghê gớm. “Thằng nhãi thối, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Có một con oắt con cũng bắt không xong.” Lê Minh chỉ tay vào Hoàng Vũ mà mắng. Bao nhiêu nỗi bực dọc của ông ta trong mấy ngày qua đều dồn cả vào giây phút này. Ông ta cùng đám người của mình vừa vội vã trở về từ Nhật Hạ, ngay lập tức đã thả ra vài trăm tên ác quỷ bị biến đổi vào Vũ Ninh. Giờ này, ông ta đang muốn lấy con tin ra uy hiếp Tuấn Kiệt xả nỗi hận ở vòng đàm phán thì mới hay tin thằng con vô dụng của mình đã thất bại. “Cha, cô ta nhảy cửa sổ chạy trốn, chắc là tới bên Hùng Thiên, con cho người đến dò xét vài lần rồi nhưng chưa được, bọn chúng được bảo vệ rất khắt khe.” Anh ta bỏ qua đau đớn trên mặt ôm lấy cánh tay Lê Minh lắc: “Cha đại tài của con, cha thử xem có cách nào không ạ.” “Cút!” Lê Minh trừng mắt quát. Hoàng Vũ ấm ức buông tay, ôm má mắt rưng rưng. Gương mặt anh ta vẫn còn chưa lấy lại được phong độ đâu, lão cha này đúng là không biết chọn chỗ mà xuống tay, giờ còn gào như vậy. Các cụ có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng với người cha này, mọi thứ đều có thể. Hoàng Vũ không giấu nổi ánh mắt khiếp sợ len lén nhìn sang. “Mày có còn là đàn ông không hả, chả được tích sự gì, mau cút cho khuất mắt tao.” Lê Minh thấy bộ dáng như tức phụ của Hoàng Vũ càng thấy ghét bỏ, lớn tiếng mắng. Thấy anh ta không nhúc nhích ông ta tiện tay cầm lọ hoa ném mạnh tới phía anh ta. Hoàng Vũ trợn mắt, hoảng hốt ba chân bốn cẳng bỏ chạy, ra tới sau cánh cửa mới dám ôm ngực nói vọng vào: “Con mụ kia nhờ con nhắn lại với cha, bí mật bà ta giữ cũng có thể đem bán cho kẻ khác, bảo cha xem xét việc hợp tác với bà ta đấy.” Nói rồi Hoàng Vũ như vừa mọc cánh ở chân, vèo một cái biến mất. Có ngu mới ở chỗ này. “Phi!” Lê Minh nhổ ra một bãi nước bọt. Chỉ là một ả đàn bà thối tha mà cũng dám ra điều kiện với ông ta sao? Đúng là coi trời bằng vung, cò kè mặc cả với cả thần chết. Đã vậy, ông ta không ngại chơi đùa một phen. “Chúng mày gọi Võ Khánh tới đây cho tao.” Lê Minh chỉ tay ra lệnh cho thuộc hạ. Đám người đó nghe lệnh như được ân xá, lập tức thối lui ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại một đống lộn xộn. Ông ta hừ mũi, chắp tay sau lưng đi tới bàn làm việc ngồi phịch xuống ghế, nhìn tập hồ sơ giám định mã gen của Tuấn Kiệt, ánh mắt lóe lên tia gian ác, miệng lẩm bẩm: “Lê Tuấn, thì ra bao năm qua anh đã luôn giấu tôi, chính anh biết tất cả nhưng lại đứng ngoài thọc gậy bánh xe, lần này sẽ không chỉ đơn giản là tôi đuổi cổ anh ra khỏi dòng họ như xưa, mà thứ tôi muốn chính là mạng của cả nhà các người.” Tia nắng bình minh vàng tươi qua khung cửa chiếu vào gương mặt ngoan lệ của Lê Minh, hốc mắt hung ác của ông ta ẩn sau chiếc kính gọng vàng kết hợp cùng mái tóc hoa râm và chiếc áo blue, nhìn qua gã đàn ông này chẳng khác gì một tên bác sĩ biến thái trong bộ phim kinh dị về giải phẫu người. Ánh nắng đẹp là thế, vậy mà chiếu lên trên người Lê Minh chả khác gì là phí phạm của trời. Bởi có soi rọi được chút nào đâu, bên cạnh ông ta vẫn chỉ một màu u ám chết chóc. Biết bao sinh linh vì ông ta mà không còn, biết bao nỗi đau đớn do đầu óc bệnh hoạn của ông ta sáng kiến ra. Tất cả linh hồn oan khuất đó như đang ẩn khuất vây quanh lấy ông ta đòi mạng. Lê Minh ôm đầu suy nghĩ một lát, sau đó ông ta tiếp tục ban ra vài mệnh lệnh khác, bầu không khí tại viện nghiên cứu khoa học vì thế nên có vẻ gấp gáp chả kém gì ở Hùng Thiên. Lúc này Đoàn đang cùng người của mình sắp xếp vài thứ. Toàn bộ nhân viên là người thường đã được thông báo nghỉ dưỡng tại nhà, nhận khoản tiền lớn đủ để có thể đi du lịch cùng gia đình hoặc rủng rỉnh nghỉ ngơi một thời gian nên chẳng ai oán thán, tin tức cũng không bị đồn đoán quá phô trương trên các phương tiện thông tin nên về cơ bản, những gì đang diễn ra ở Hùng Thiên không quá gây chú ý. Chỉ là với những người trong cuộc như Lê Minh, ông ta hiểu rõ, Hùng Thiên đang chuẩn bị cho cuộc chiến. Hùng Thiên và viện nghiên cứu khoa học. Hai địa chỉ ở hai phía đối lập, Vũ Ninh vô hình chung đã trở thành một chiến trường phân chia địa bàn rất rõ ràng. Không ai bảo ai đều ngầm chuẩn bị cho người của mình. Sau khi nắm bắt được tình hình. Tuấn Kiệt liền thông báo sơ qua tình huống cho Lê Tuấn, nghe xong ông ấy nhắc nhở anh cần phải chuẩn bị chu đáo, cũng như để có thể yên tâm thì nên lặng lẽ gửi mật thư cho cơ quan chính phủ. Thời gian cứ thế trôi qua, Nhật Ly tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Cô chống tay ngồi dậy toàn thân ê nhức rã rời. Đúng là hoang dâm vô độ sẽ rất ảnh hưởng tới sức khỏe… Cô tấm tắc đồng ý với quan điểm của quan lại ngày xưa mỗi khi khuyên giải vua chúa. Nhật Ly nheo mắt nhìn ra ánh nắng bên ngoài, sau đó khỏa thân bước khỏi giường đi vào nhà tắm. Vài giây sau vang ra tiếng nước róc rách chảy, cô đứng dưới vòi nước, để làn nước ấm mơn trớn cơ thể mình. Chợt đầu óc lại bất giác nhớ lại cảnh tượng dâm mỹ tối qua. Nhớ về lời nói và hành động của mình khi ấy lập tức khiến cả người Nhật Ly đều nóng bừng bừng thẹn thùng. Dòng dịch trắng đục theo làn nước ấm chảy ra từ khe đùi cô ngoằn ngoèo xuôi xuống, hòa vào nước rồi biến mất. Cả thân cô lốm đốm vết ban hồng ám muội. Người đàn ông này đúng là muốn gieo giống vào cô mà điên cuồng phóng thích vô kể. Thế nên dòng mật dịch mới nhiều đến vậy, tuôn ra mãi không ngừng. Nghĩ tới tương lai bên những đứa trẻ của anh, khóe môi Nhật Ly liền cong lên vui vẻ. Cô đặt tay lên bụng mình cảm giác hạnh phúc lập tức lan tràn khắp toàn thân, nâng nâng khó tả. Đúng là rất mong cô sẽ sinh cho anh những đứa trẻ ngộ nghĩnh đáng yêu, hiểu chuyện là kết tinh tình yêu của hai người. Gia Ly nhìn dòng chảy tuôn ra lại cau mày thoáng chút lo lắng, không biết nếu chiến tranh xảy ra, các con của cô sẽ thế nào. Nhưng nếu cuộc chiến này là nhằm vào Tuấn Kiệt, cho dù phải hy sinh thật nhiều cô cũng sẽ sát cánh bên anh, không thể để anh rơi vào trong tay đám người bệnh hoạn kia được. Nhưng bằng gì? Bản thân cô so với đám người kia không bằng một đầu ngón tay. Cô lấy gì để huênh hoang như thế. Bọn họ khác gì yêu quái còn cô là một người thường yếu đuối lại muốn bảo vệ anh là đường tăng? Quấn chiếc khăn ngang người, Nhật Ly vừa đi ra ngoài thì cánh cửa phòng cũng mở, Tuấn Kiệt quần áo gọn gàng, gương mặt sáng sủa của người được thỏa mãn nhục dục. Anh mang theo khay đồ ăn đi vào. Vừa nhìn thấy bộ dáng của Nhật Ly, người anh em bên dưới liền rục rịch thức tỉnh. Đặt chiếc khay xuống bên cạnh bàn, anh tiến tới bên cạnh cầm chiếc khăn giúp cô lau tóc ân cần hỏi han: “Em đỡ mệt chưa?” “Em khỏe rồi.” Nhật Ly sợ anh lo lắng thành thật đáp. “Vậy à?” Tuấn Kiệt mỉm cười, động tác lau, sấy tóc cũng nhanh hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]