Nguồn cơn của những bạo loạn vụn vặt kia phải kể đến sự tức giận của giáo sư Minh.
Biệt thự của Lê Minh.
“Ba…” Tiếng tát vang lên rõ mồn một.
Ngay sau đó là tiếng quát tháo ẩn chứa sự phẫn nộ ghê gớm.
“Thằng nhãi thối, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Có một con oắt con cũng bắt không xong.” Lê Minh chỉ tay vào Hoàng Vũ mà mắng. Bao nhiêu nỗi bực dọc của ông ta trong mấy ngày qua đều dồn cả vào giây phút này.
Ông ta cùng đám người của mình vừa vội vã trở về từ Nhật Hạ, ngay lập tức đã thả ra vài trăm tên ác quỷ bị biến đổi vào Vũ Ninh. Giờ này, ông ta đang muốn lấy con tin ra uy hiếp Tuấn Kiệt xả nỗi hận ở vòng đàm phán thì mới hay tin thằng con vô dụng của mình đã thất bại.
“Cha, cô ta nhảy cửa sổ chạy trốn, chắc là tới bên Hùng Thiên, con cho người đến dò xét vài lần rồi nhưng chưa được, bọn chúng được bảo vệ rất khắt khe.” Anh ta bỏ qua đau đớn trên mặt ôm lấy cánh tay Lê Minh lắc: “Cha đại tài của con, cha thử xem có cách nào không ạ.”
“Cút!” Lê Minh trừng mắt quát.
Hoàng Vũ ấm ức buông tay, ôm má mắt rưng rưng. Gương mặt anh ta vẫn còn chưa lấy lại được phong độ đâu, lão cha này đúng là không biết chọn chỗ mà xuống tay, giờ còn gào như vậy.
Các cụ có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng với người cha này, mọi thứ đều có thể.
Hoàng Vũ không giấu nổi ánh mắt khiếp sợ len
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933391/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.