“Kiệt…" Nhật Ly ngân lên một tiếng rồi gục người vào anh. Từ tận sâu trong cơ thể như vẫn còn khát khao nhiều lắm. Càng làm lại càng muốn được chìm đắm thêm nữa.
Miệng nhỏ kê bên cần cổ của anh hơi hé ra, chiếc lưỡi mềm rụt rè như con rắn nhỏ trườn lên yết hầu vẽ ra một vệt nước.
“Kiệt, em…” Giọng nói nhẹ như lông vũ khẽ chạm vào tim anh lại vang lên: “Em… vẫn muốn anh nữa.”
"Muốn nữa?” Tuấn Kiệt nhướng mày, nhếch miệng cười, ngạc nhiên hỏi lại: “Em chắc chứ?"
“Chắc!” Gia Ly ngượng ngùng cười, gương mặt nóng bừng nhuộm đỏ cả cơ thể mềm mại, nhịp thở phập phồng mãnh liệt trào dâng.
Muốn… Thật sự rất muốn anh mà. Chỉ muốn cảm xúc được va chạm giữa hai cơ thể, như vậy mới có thể xác nhận được rõ ràng anh còn đang ở bên, chăm sóc, bảo vệ cô.
Tuấn Kiệt hôn lên trán cô khàn giọng nói: “Nhật Ly, em chính là báu vật mà ông trời đã đền bù cho anh. Vì em, anh sẽ làm tất cả…”
“Không cần.” Nhật Ly đặt tay lên miệng anh cắt ngang lời nói đó: “Hãy dùng cả một đời này để yêu em, vậy là đủ.”
Tuấn Kiệt xúc động gần như muốn khóc, trái tim anh hân hoan giống hệt một chàng trai hồi mới yêu, tất cả những gì tốt đẹp nhất của đời anh chỉ muốn trao cả cho người phụ nữ này mà thôi.
Khóe miệng anh vẽ ra nụ cười hạnh phúc, ánh mắt lấp lánh nhìn xuống đỉnh đầu cô: “Nếu có kiếp sau, anh vẫn nguyện được ở bên em.”
Nhật Ly chọc tay vào ngực anh, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933389/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.