“A!” Nhật Ly trợn mắt hét lên rồi im lặng nằm đó sụt xịt.
“Là anh, Tuấn Phong đây.” Rốt cuộc anh vẫn là không nhẫn tâm nhìn cô khóc.
Khi gương mặt anh sáp lại gần, Nhật Ly lúc này mới thấy rõ gương mặt của Tuấn Phong, còn có cả thứ nước đó của cô dính trên môi anh. Cô òa khóc to hơn.
Vẫn là không hiểu bản thân sao lại có giấc mơ như thế này.
Thật mất mặt.
Tuấn Kiệt đúng là tự mình gây họa, anh nhìn cô khóc mà chẳng biết phải làm sao, tay chân luống cuống cởi trói cho cô sau đó trực tiếp dùng miệng khóa cánh môi mềm mại lại, nuốt xuống tất cả nghẹn ngào.
Nhật Ly bị hôn tới sắp nghẹt thở mới được anh buông ra.
“Anh xin lỗi.”
Cô không nói gì chỉ ấm ức khóc.
“Em có người mình thích rồi phải không?” Giọng anh đượm buồn có phần chua sót.
“Không.” Nhật Ly mãi mới nín, lại bật khóc. “Nhiều khi em đã muốn quên đi anh để có thể sống dễ dàng hơn. Suốt ngày chỉ nghĩ đến anh em thấy cuộc sống thật buồn chán.”
“Nhưng rồi em nhận ra, em mãi chẳng thể quên được anh.” Nhật Ly đấm thùm thụp vào vòm ngực của người bên cạnh. “Sao em lại không quên được anh chứ? Cái đồ đáng ghét!”
“Ngay cả trong giấc mơ cũng có anh, còn như làm thế này...”
“Em đúng là nhớ anh đến điên rồi!” Nhật Ly vẫn không ngừng khóc.
“Đừng khóc nữa, anh đây rồi.” Tuấn Kiệt mỉm cười ôm chặt lấy cô. “Anh đã về đây rồi.”
Hai cơ thể không mảnh vải che thân ôm lấy nhau, bởi vì chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933276/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.