Mà đúng thế, sự tồn tại của Tuấn Kiệt ở Hùng Thiên chính là một nhân vật bí hiểm, chẳng khác gì thần long thấy đuôi không thấy đầu.
Tầng hai mươi của tòa nhà là địa phận “không nhiệm vụ miễn vào” của hầu hết nhân viên trong công ty. Người tiếp xúc gần với anh ngoài mấy trưởng phòng, giám đốc cốt cán ra cũng chỉ có Nhật Ly. Hơn thế, Nhật Ly chính là người gần gũi nhất, cô ở trong cùng một không gian với anh cơ mà.
Quả là diễm phúc!
Chỉ có một bữa ăn thôi mà Nhật Ly đã hóng được vài điều thú vị về người đàn ông kia, cô âm thầm đánh giá cho anh một sao vì có tiềm năng trở thành hình mẫu nam chính đặc biệt trong tiểu thuyết của mình.
Nhìn đồng hồ mới có mười hai giờ ba mươi phút, nửa tiếng nữa mới tới giờ làm, lại cảm thấy hơi buồn ngủ nên Nhật Ly quyết định tranh thủ một lát.
Tuấn Kiệt nhẹ nhàng trở lại phòng, nhìn thấy cái đầu nhỏ của Nhật Ly đang gục xuống mặt bàn liền bước lại cúi xuống hít một hơi sâu ngửi hương thơm trên mái tóc của cô. Tiếp đó, anh rà mũi vào cái gáy quyến rũ xinh đẹp, những sợi tóc tơ mềm mại cọ vào sống mũi cao, như chiếc lông vũ làm lòng anh ngứa ngáy bồn chồn.
Ánh mắt Tuấn Kiệt dần trở nên nóng bỏng, anh lẳng lặng bước về chỗ ngồi.
Nhắm mắt lại, một giây sau không gian đã thay đổi.
Ý niệm của Tuấn Kiệt đưa anh vào bên trong giấc mơ của Nhật Ly.
Đó là những kỷ niệm của hai người về năm tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933261/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.