Bên đây, Chấn Phong cũng vừa lúc định nhắn hỏi cô khi nào về Sài Gòn thì nhận được tin nhắn của cô. Anh thầm nghĩ: "tới đây thôi, không đi xa hơn được nữa." Cũng may là sự vất vả lái xe ba tiếng đồng hồ của anh cũng được đền đáp, cô đã có vẻ thông suốt mà không ấm ức bực dọc nữa. Coi như sự điên rồ nhất thời làm theo cảm xúc của anh cũng có hiệu quả. Chứ nếu không thì chắc anh sẽ hận mình đến chết.
Từ lâu anh đã không hành xử theo cảm xúc với phụ nữ như thế này. Nên anh mới phải tự nói với mình: "tới đây thôi. Không thể để mọi việc đi xa hơn nữa"
Anh gọi cho Lê Phan:
"Sáng sớm mai đón chuyến xe sớm nhất đi Cần Thơ. Đến khách sạn X, cùng tôi đi khảo sát khu đất hôm trước dự định đấu thầu."
"Vâng em rõ. Bao giờ đến khách sạn em sẽ gọi anh."
"Được."
Lê Phan ngẩn ngơ ngơ ngác. Ông chủ dạo này hay có những chỉ thị kiểu bất ngờ khó đỡ như thế này. Đùng đùng bắt anh dò hỏi số điện thoại bạn bè của cô Bảo Anh, đùng đùng đi Cần Thơ, bây giờ lại bắt mình sáng sớm mai đi xe khách đến đó. Được một điều rằng về công việc lẫn những dự án, anh ấy vẫn chu toàn và rất sát sao. Anh hiểu ông chủ mình, có gì thay được sự nghiệp của anh ấy. Vì phụ nữ phải một mình lái xe vượt đường dài vậy chứ vẫn nhân tiện đi khảo sát. Vẫn rất tỉnh táo.
***
Sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dua-tay-cho-anh/2656517/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.