Phong quay lại nhìn Mĩ Ngọc đang đi đến. Bảo Anh đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, vô thức nhìn Phong vẫn đang cầm chai nước đưa cho cô. Thấy cô cứ ngơ ngác, anh lặp lại câu nói:
"Uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút."
Đưa tay cầm chai nước, giọng cô khàn khàn: "cảm ơn."
Vừa lúc đó thì Mĩ Ngọc đã đến chỗ của hai người. Cô đon đả và rất nhiều phần thể hiện chủ quyền mơ hồ của cô:
"Hôm qua anh nói bận đi Đà Nẵng, em đâu biết anh lại ghé chỗ em. Em cũng có chút việc về dự án sắp tới muốn bàn với anh."
"Ừ." – Phong đáp một cách hờ hững
"Bảo Anh sao vậy em? Vẫn chưa quay được à? Đã đến phút cuối rồi đừng tạo nên rắc rối gì nữa. Tiền của anh Phong không phải là tiền âm phủ muốn đốt bao nhiêu thì đốt."
Bảo Anh còn đang mệt vì cái bụng nôn nao và cổ họng khô rát, nhưng vẫn không chịu nổi câu nói đả kích của Mĩ Ngọc, cộng với những bất ổn trong tâm lý, cô không kiêng dè mà đáp lại:
"Mọi việc đến bây giờ vẫn trong tầm kiểm soát của chị, tôi cũng đang cố gắng, không ai phá công ty của chị hay tiền của nhà tài trợ cả."
Mĩ Ngọc cứng đờ nét mặt, nhưng lập tức trở lại sự đon đả giảo hoạt như cũ:
"Tôi chỉ lo cho nhà đầu tư nên nhắc nhở cô, cũng chưa phải là cô chưa từng gây ra chuyện. Tôi muốn chúng ta cùng hợp sức để làm lợi cho dự án, cũng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dua-tay-cho-anh/2656515/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.