Trước mắt tôi là bóng tối.
Xuyên qua không gian và thời gian, tôi thấy đôi mắt kiên định đó.
Cùng với người mãi mãi đứng ở phía sau tôi, thân ảnh cao lớn rắn rỏi.
Tôi không ngừng lắc đầu, gần như dùng hết toàn lực đứng dậy.
Đứng lên từ trong nước.
Áp lực cực lớn siết chặt xích sắt, tôi vẫn cố đứng lên.
Sau đó bàn tay giơ lên thật cao, vung qua.
Bóng dáng Cố Lan liền biến mất.
Tôi mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt đang ngủ, bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Tạ Tầm, thấy tôi mở mắt anh ấy nhanh chóng bấm chuông gọi bác sĩ.
Tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Em muốn mặc váy trắng.”
Bác sĩ và y tá bước vào.
Tôi nhìn thẳng vào anh ấy trong đám đông.
Nở nụ cười.
Tôi biết nụ cười này nhất định không xấu xí.
Nhưng tại sao anh ấy lại khóc?
17.
Trung tâm thành phố có một góc âm nhạc, trên một sân thượng nhô ra ở tầng hai nhà hàng Tây.
Nơi đó sẽ có người kéo đàn cho người qua đường lui tới.
Tôi báo danh, muốn cho Tạ Tầm một bất ngờ vào ngày sinh nhật anh ấy.
Bởi vì người qua lại quá nhiều, lại là phương hướng từ trên cao nhìn xuống, thật sự không tiện.
Tôi cầu xin bạn cùng phòng lừa Tạ Tầm.
Đứng trên sân thượng, nhưng tôi lại không thấy bóng dáng Tạ Tầm dưới lầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-hoa-no/3546969/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.