14.
Lục Hàn tỏ ra hối hận.
Tôi biết bản thân anh ta không phải là người như vậy.
Tuy rằng tôi cũng không rõ loạt hành động mấy ngày đó của anh ta rốt cuộc vì sao lại trở nên cực đoan như vậy.
Ngay cả lên lớp anh ta cũng không đi, tôi ở đâu anh ta liền quỳ ở đó.
Đã nhiều lần tôi nhấn mạnh rằng tôi thực sự không có đổ lỗi cho anh ta nữa.
Nhưng anh ta vẫn làm theo ý mình.
“Để anh chuộc tội đi.”
“Châu Châu, anh thật sự rất hối hận, em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”
Tôi không muốn nói thêm gì, quay lại trung tâm trợ giúp.
Tâm lý trị liệu lặp đi lặp lại sau khi bị chấn thương.
Ngay từ lúc nhập học tôi đã nghe qua trung tâm trợ giúp Hoa Hướng Dương.
Người phụ trách trung tâm trợ giúp cũng là người quen, bà là người phụ nữ ngày đó đã bảo vệ tôi ở phía sau.
Chỗ này của bà ấy là nơi cứu trợ xã hội, nuôi rất nhiều bệnh nhân tâm lý bị gia đình vứt bỏ như tôi.
Rất nhiều người ở đây có cùng trải nghiệm giống tôi.
Cơn ác mộng họ đã trải qua có lẽ còn sớm hơn tôi, hoặc là cùng đợt với tôi.
Tất cả đều không ngoại lệ bị tổn thương tâm lý nặng nề.
Có lẽ tôi vẫn còn may mắn.
Cơ chế tự bảo vệ mình đã giúp tôi quên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-hoa-no/3546968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.