Bởi vì ánh mắt của anh ấy tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng anh ấy không làm thế mà chỉ hắng giọng:
“Ngoài cửa có người tìm anh.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Lục Hàn.
Quần áo trên người cô ta không khác gì lúc trước khi tôi ngất đi, nên tôi vẫn nhận ra.
Đó là cô gái ngày hôm qua đi theo bên cạnh Lục Hàn, cùng anh ta ra vào.
“Cố Vi!”
Sau khi thấy rõ thân ảnh của cô ta, giọng của Lục Hàn bỗng trở nên cao vút, giống như chột dạ vội gọi người ở cửa lại.
“Ai cho cô tới! Cút ra ngoài!”
Thật nực cười.
Anh ta vừa mới bị tôi đuổi ra ngoài, bây giờ lại có thể bảo người khác cút đi.
Tôi theo tầm mắt của anh ta, ngẩng đầu lên.
Cô gái kia đội mũ trùm đầu lớn màu trắng che nắng, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
Cô ta nhấc chân lên bước vào cửa phòng bệnh.
Là giày cao gót.
Tôi bắt đầu hét lên:
“Anh Tầm!”
Sau khi thét chói tai, tôi chẳng biết tại sao mình lại nói ra một cái tên xa lạ.
Hình ảnh trước mắt tan thành từng mảnh vụn, nhưng khi tôi hét lên hai chữ kia thì cơ thể liền rơi vào 1 vòng tay ấm áp.
An toàn hơn, nóng bỏng hơn.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của anh ấy, vừa mãnh liệt, vừa trầm ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-hoa-no/3546962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.