"Khoảng cách sẽ chẳng là gì khi trong lòng mỗi người đều tồn tại hình ảnh của đối phương, có chăng là nỗi nhớ cứ ngày càng đong đầy mà không có một ai có thể sẻ chia bớt "
----------------
Lãnh Hàn Mặc mới đấy mà đã đi được một tháng, mọi việc đã đi vào quỹ đạo của nó, mỗi ngày sau khi xong việc học cả hai sẽ dành thời gian gọi cho nhau,không biết việc đâu ra mà thời gian không bao giờ là đủ để cả hai trò chuyện, khi thì là chuyện học hành, khi thì là chuyện ăn uống hay đơn giản là những giận hờn vu vơ của cái tuổi mới lớn Lưu Ly cũng kể với anh không sót với điều gì...
-Bé cưng mau đi ngủ, mai sẽ cho em điều bất ngờ
- Không buồn ngủ, có gì bất ngờ vậy? Nói cho em đi!
- Mai thức dậy sẽ biết... Ngoan ngủ đi, vài hôm nữa việc học của anh hơi bận nên chắc sẽ không nói chuyện với em thường xuyên được, nếu buồn thì gọi Ngọc Đan Tâm sang chơi cùng chứ đừng ở một mình, nhớ không?
- Dạ... Phải đi ngủ thật hả? Anh cúp máy trước đi
- Anh muốn nhìn em ngủ
- Anh thật phiền a! Muốn cắn anh! Đáng ghét! Ngủ nè.... Khò khò khò
......
Hôm sau,
Lưu Ly bị đánh thức bởi tiếng ồn của máy móc. Cô ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong vội chạy xuống dưới nhà.
- Dì Trần, có việc gì mà cháu nghe ồn ào quá vậy?
Dì Trần nhìn cô với ánh mắt hiền hậu, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-yeu-em/1992875/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.