Tám giờ sáng, là thời điểm mà người ta thường vội đi làm.
Tương Văn Đào chuẩn bị mọi thứ xong, thần thái sáng láng bước ra khỏi cửa.
“Song Hỉ, cậu xong chưa?” Anh vừa đi đến cửa vừa hỏi.
“Ừm, xong rồi xong rồi.” Song Hỉ từ trong phòng tắm nói vọng ra.
Cậu nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nên mọi việc phải hết sức chỉn chu.
Kiểu tóc mới cắt qua vài ngày đã cảm thấy quen hơn, kính trên mặt đã sớm bị gỡ xuống, đổi lại dùng kính áp tròng. Bộ âu phục đen phối màu rất hợp với áo sơ-mi và cà-vạt trắng, vừa lịch sự vừa nhã nhặn, mặt trên còn đính một bông hoa anh đào trắng bằng sa tanh.
Một thân trang phục này quả thực vô cùng thích hợp với Song Hỉ. Dáng người cậu vốn không tệ, chỉ là do tính chất công việc trước kia luôn làm cậu có vẻ mệt mỏi, hơn nữa yêu cầu của cậu đối với quần áo cũng không quá cao, chỉ giới hạn trong phạm vi sạch sẽ là được rồi. Tương Văn Đào nhìn cậu như nhìn một viên ngọc đẹp chưa được mài giũa, ngày đó gần như đã đem cậu gọt nhẵn lại một lần. Bây giờ Song Hỉ vẫn là Song Hỉ, nhưng lại như một bức tượng đã được người chạm trổ, mơ hồ tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn người khác.
Mở đầu một ngày mới, được nhìn thấy Song Hỉ mặt tươi roi rói đi về phía mình như vậy, đôi mắt Tương Văn Đào không kiềm được híp lại.
Đồng tính nhìn người mình thích, cũng tựa như nam giới thấy mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-lam-anh-trai-cua-em/51820/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.