Chương trước
Chương sau
Tám giờ sáng, là thời điểm mà người ta thường vội đi làm.
Tương Văn Đào chuẩn bị mọi thứ xong, thần thái sáng láng bước ra khỏi cửa.
“Song Hỉ, cậu xong chưa?” Anh vừa đi đến cửa vừa hỏi.
“Ừm, xong rồi xong rồi.” Song Hỉ từ trong phòng tắm nói vọng ra.
Cậu nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nên mọi việc phải hết sức chỉn chu.
Kiểu tóc mới cắt qua vài ngày đã cảm thấy quen hơn, kính trên mặt đã sớm bị gỡ xuống, đổi lại dùng kính áp tròng. Bộ âu phục đen phối màu rất hợp với áo sơ-mi và cà-vạt trắng, vừa lịch sự vừa nhã nhặn, mặt trên còn đính một bông hoa anh đào trắng bằng sa tanh.
Một thân trang phục này quả thực vô cùng thích hợp với Song Hỉ. Dáng người cậu vốn không tệ, chỉ là do tính chất công việc trước kia luôn làm cậu có vẻ mệt mỏi, hơn nữa yêu cầu của cậu đối với quần áo cũng không quá cao, chỉ giới hạn trong phạm vi sạch sẽ là được rồi. Tương Văn Đào nhìn cậu như nhìn một viên ngọc đẹp chưa được mài giũa, ngày đó gần như đã đem cậu gọt nhẵn lại một lần. Bây giờ Song Hỉ vẫn là Song Hỉ, nhưng lại như một bức tượng đã được người chạm trổ, mơ hồ tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn người khác.
Mở đầu một ngày mới, được nhìn thấy Song Hỉ mặt tươi roi rói đi về phía mình như vậy, đôi mắt Tương Văn Đào không kiềm được híp lại.
Đồng tính nhìn người mình thích, cũng tựa như nam giới thấy mỹ nữ gợi cảm vậy, cũng sẽ sinh ra một loại xúc động mãnh liệt. Lúc này Tương Văn Đào thật muốn đem người trước mặt áp lên cánh cửa mà tùy nghi thân mật một phen, anh muốn xé áo trong của cậu, kéo cà-vạt cậu ra, vói tay vào trong quần áo mà dùng sức vuốt ve làn da trơn mịn của cậu, sau đó anh sẽ ——
“Được rồi, đi thôi.” Song Hỉ hồn nhiên vẫn không hề biết ông bạn học đang có suy nghĩ đen tối muốn hung hăng xâm phạm mình, chẳng chút đề phòng mà thúc giục một câu.
“Ấy, cứ từ từ.” Lúc này Tương Văn Đào lại hoàn toàn không vội vã. Nếu không phải chúng ta hiểu rất rõ dụng tâm của anh, vậy nhất định sẽ bị vẻ mặt nghiêm trang và cử chỉ điềm đạm kia lừa gạt rồi(*): “Cà-vạt thắt lệch rồi kìa.”
(*) “Chúng ta” ở đây tác giả dùng để chỉ mình và bạn đọc.
Song Hỉ theo phản xạ, sờ sờ một hồi, có hơi rầu ruột nói: “Vẫn không thắt chuẩn sao? Hôm qua luyện tập xem như uổng công rồi.”
Tối qua cậu hỏi Tương Văn Đào cách đeo cà-vạt. Không biết có phải do Tương Văn Đào bới lông tìm vết hay không mà một người học cái gì cũng nhanh như Song Hỉ lại cảm thấy bản thân thật vụng về, cậu luôn không làm được động tác xoay ngang mà Tương Văn Đào nói, cũng may anh rất kiên nhẫn, thậm chí còn có thể nói là thích thú, đưa tay dạy cậu hết lần này đến lần khác……..
“Lại đây, tớ sửa giúp cậu một chút.” Tương Văn Đào cực kỳ tự nhiên nói một câu, cũng rất tự nhiên mà đưa tay qua, vì thế Song Hỉ liền ngoan ngoãn đứng trước mặt anh để mặc cho anh chỉnh lại giúp mình, đầu ngón tay của Tương Văn Đào cứ như có như không đụng chạm đến cần cổ và cằm của cậu, thế nhưng Song Hỉ vẫn hồn nhiên không phát giác có điều gì bất thường.
Tương Văn Đào dùng một sự kiên nhẫn và cẩn thận hơn cậu gấp mấy lần, thắt đi thắt lại cái cà-vạt  đến độ khiến người ta cảm giác như đang thắt hoa luôn, mãi đến khi Song Hỉ nhịn không được nói một câu “Còn chưa được sao? Sẽ trễ giờ mất.”, Tương Văn Đào mới lưu luyến thu tay, “……….Xong rồi.” Trong giọng nói thậm chí còn đượm vẻ tiếc nuối.
Hai người rất nhanh đã ra khỏi cửa.
Nơi làm việc mới của Song Hỉ cách khách sạn của Tương Văn Đào không xa, là một công ty thực phẩm. Công ty thực phẩm này có hợp tác làm ăn với bên khách sạn của Tương Văn Đào, làm nhiệm vụ cung ứng phần lớn nguyên liệu thức ăn. Tương Văn Đào biết đối phương rất muốn bợ đỡ mình, nên hiển nhiên người mà anh giới thiệu tới họ sẽ không dám coi nhẹ. Kỳ thật anh cũng không lo lắng chuyện này cho lắm, vì thế trước đó anh đã dặn đối phương, không cần dành đãi ngộ đặc biệt cho Song Hỉ, để tránh đồng nghiệp sẽ làm khó cậu.
Bởi thế nên khi Song Hỉ tới công ty, người bên ngoài cũng không hề biết hoàn cảnh của cậu, chỉ lưu lại trong ấn tượng đó là một con người dễ gần.
Song Hỉ tạo được ấn tượng rất tốt với mọi người. Mặc dù trước kia vẻ ngoài của cậu không đẹp cho lắm, nhưng bây giờ được Tương Văn Đào gọt giũa qua,thoạt nhìn khiến cậu có vẻ giống một người đàn ông phong độ, đi kèm theo đó là bản tính nền nã duy trì nhiều năm đã tạo nên một khí chất nhã nhặn làm cho người ta yêu thích. Mấy đồng nghiệp ngồi gần cậu đều gật đầu mỉm cười với cậu, còn khách khí nói nếu trong công việc có gì không hiểu thì cứ hỏi họ.
Khi chuẩn bị tới giờ cơm trưa thì Tương Văn Đào gọi điện tới. “Sao rồi?”
“Ừm. Mọi việc đều tốt lắm.” Song Hỉ vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng được trở thành một phần trong giới trí thức, “Công việc cũng không có gì khó, chỉ cần sửa đơn đặt hàng, tiếp nhận hàng hóa…..”
“Đồng nghiệp thì thế nào?”
“Cũng bình thường, không có ai tính tình cổ quái cả. Chẳng qua bây giờ chưa thể hiểu hết được thôi.”
“Có người đẹp không?”
“…………” Song Hỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn. Trong phòng, chỗ làm việc của mỗi người đều được ngăn ra, ai làm việc nấy. Nhìn ra xung quanh, căn bản không thể nhìn thấy mặt người khác, chỉ có thể biết dựa vào chút ấn tượng lúc ban sáng khi họ chào đón mình, cậu hạ giọng: “Cũng có một vài người, tuy không bằng Song Khánh, nhưng cũng là ——”
Tương Văn Đào nhướn mày, lập tức nói cậu.
“Cậu vừa mới vào làm, đây là thời điểm để thể hiện với cấp trên, đừng có những ý nghĩ như vậy. Các sếp kị nhất chuyện tình cảm nơi công sở.”
Song Hỉ ngẩn ra, thầm nghĩ, không phải là do cậu hỏi tớ sao. Nhưng vẫn không hé răng nói một lời nào.
“Có nghe không đấy Song Hỉ?”
Song Hỉ có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nghe rồi.”
“Ừ.” Lúc này Tương Văn Đào mới cảm thấy vừa lòng. “Tan giờ tớ đến đón cậu đi mua thức ăn. Tối nay Song Khánh nói muốn đến chơi, xem cậu sống thế nào.”
Chỉ một câu này đã dời đi sự chú ý của Song Hỉ. “Thật sao? Ừ, được rồi.” Đến đây được vài ngày, cũng chưa liên lạc với cha mẹ, hôm nay thừa dịp cả hai anh em đều ở đây, tiện thể gọi về hỏi thăm họ một chút.
“Như vậy nhé, cậu làm việc đi.”
Tương Văn Đào cúp điện thoại xong, ngẩn người trầm tư.
Anh nghĩ có phải vừa rồi mình đã thể hiện ra quá rõ ràng không?
Anh biết dục vọng chiếm giữ của bản thân vô cùng mãnh liệt, chỉ cần nhìn cái tên tiếng Anh của anh là có thể hiểu.
Người xưa nói, tên có thể đặt sai người, nhưng ngoại hiệu(*) thì tuyệt đối không thể sai. Nói như thế có nghĩa là, tên do cha mẹ đặt thì có thể sai, nhưng tự mình chọn tên tiếng anh thì sẽ không sai. Bởi vì từ cái tên có thể thấy được tính cách tiềm ẩn trong đó.
(*) Ngoại hiệu: tên riêng/ biệt danh/biệt hiệu.
King, tiếng anh có nghĩa là “vua”, là kẻ thống trị người người. Quả thực đồng chí Tương Văn Đào có dục vọng chiếm giữ rất mạnh. Mà rất không may, người bây giờ anh muốn nắm giữ và thống trị nhất lại là Diệp Song Hỉ.
Người được anh yêu thương thực hạnh phúc, nhưng nói không chừng sẽ bị phiền nhiễu vô cùng. Điều này  chính là do Song Khánh sau này không cam tâm tình nguyện thừa nhận: Tính tình của cô và người kia tuyệt đối không hợp nhau. Chỉ có anh mình và người kia, mới đúng là “Nồi nào úp vung nấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.