Tôi lên phòng. Gặp Hải Minh ở ngay cầu thang. Nó hỏi tôi có chuyện gì. Tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi đóng sầm cửa.
Còn khá sớm. Tôi không muốn ra ngoài chơi. Thế là cứ ngồi đó nghĩ cách giải bài lúc nãy. Đúng thật là không thể. Tôi nhờ Hải Minh giảng lại cũng không thể hiểu. Tôi về phòng, nằm trằn trọc suy nghĩ...
Nhớ? Tôi đã biết thầy trước đó à? Tôi cứ nghĩ rồi nghĩ. Rốt cuộc là lúc nào? Hay là thầy chỉ cố ý trêu tôi?!
Tôi cầm một triệu thầy đưa trên tay. Tôi chỉ muốn công bằng cho thầy. Là do tôi thầy mới đến chỗ làm trễ. Thế thì tôi phải bù lại cho thầy là đúng mà. Tại sao thầy lại không nhận? Thầy nghĩ gì? Thật sự tôi không rõ. Thầy nghĩ tôi thương hại thầy?! Không. Khi ai đó thua ta về mọi mặt, ta sẽ có một lòng thương cho người đó. Lòng thương đó gọi là thương hại. Nhưng.... Thầy ấy hơn tôi về mặt kiến thức, thầy ấy hơn tôi về sự chăm chỉ. Tôi kính trọng thầy. Chưa hề có cái ý nghĩ thương hại ấy. Phải làm sao đây?!
...
Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ tối. Phải đi tìm thầy, giải thích cho rõ đã. Tôi chạy thục mạng đến Lame Cafe. Mong rằng thầy chưa về. Mong rằng thầy chưa về...
Đến nơi. Quán đóng cửa tắt đèn tối thui. Tôi đang làm cái gì thế này? Tại sao phải cố gắng như thế? Mọi thứ tôi làm dần trở nên vô nghĩa. Tôi ngồi thụp xuống mà thở. Mệt quá đi mất.
-"Em....?"
Là thầy Phong. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-ben-em/2369851/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.