-"Trễ rồi. Về một mình à?"
Giọng nói phía sau khiến tôi thót tim. Lần này là thầy Phong. Tôi thở phào.
Thật sự, tôi không dám nhìn thầy. Trong lòng tôi luôn dấy lên cái tội lỗi ấy. Tôi khẽ thở dài
-"Em... xin lỗi thầy."
Tôi nhỏ giọng. Thầy nghe được thì cốc vào trán tôi
-"Bây giờ tôi đâu phải thầy của em. Tôi chỉ là thầy của em khi tôi dạy em thôi"
Tôi hơi bất ngờ. Thế bây giờ tôi không cần kêu thầy là thầy nữa à? Thầy đề nghị đưa tôi về vì trời đã tối. Tôi cũng gật đầu đồng ý.
-"Về chuyện tôi trễ giờ ở quán cafe. Em không cần cảm thấy có lỗi đâu. Vì dạy kèm cho em là nghĩa vụ của tôi mà"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Kéo tay thầy
-"Không. Lần sau em sẽ kêu Hải Minh giảng lại. Không cần nhờ thâ_ a.. Không nhờ anh nữa...."
Gọi "anh" khiến mình bị ngượng miệng. Do đã gọi là "thầy" lâu rồi ấy. Mình cúi gầm mặt. Anh Phong phì cười, rồi ha hả
-"Anh luôn ấy à? Cứ nghĩ em sẽ lại kêu tôi là thầy cơ"
Ơ. Chẳng phải kêu tôi gọi thế sao? Cái người lộn xộn này! Rồi thầy lại tiếp tục lên tiếng
-"Tôi nghĩ rồi. Tôi sẽ kèm em như những bữa trước. Dù cho hơi trễ chút. Thế nhé"
Hả? Thế thì thầy sẽ tiếp tục đi làm trễ và bị trừ lương mất. Phải làm sao đây? Tôi đắn đo suy nghĩ. Rồi mở lời
-"Hay em nói mẹ tăng lương cho anh nhé!"
Thầy nhìn tôi rồi chau mày khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-ben-em/2369849/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.