Ngày hôm sau.
Vy từ bệnh viện về nghe dì Mai nói Nhi vừa ngất hôm qua nên nhỏ vội chạy lên phòng. Nhi vẫn còn nằm trong chăn và chìm sâu trong giấc ngủ.
- Nè! Dậy đi. Tui về rồi nè! - vừa lay Nhi vừa mỉm cười.
- Hì... – Nhi mở mắt ra nở nụ cười tươi rối với Vy.
- Bà thấy sao rồi?
- Tui khỏe rồi... Mà Ngọc Anh bị sao vậy?
- Ngọc Anh bị đâu ruột cấp tính.. Nhưng không sao rồi.
- Nhớ bà quá... Đêm qua tui ngủ có mình buồn lắm á! - Nhỏ ôm Vy nũng nịu.
- Được rồi chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng.
- Ừmh.. Hì...- Nhi tốc chăn bay ra.
- Ủa gì đây Nhi? – Vy cầm chiếc khăn tay trên giường Nhi.
- Hả? Cái gì? - Nhỏ đang bay thì đáp xuống. - Ủa cái khăn đó của ai vậy?
- Tui hỏi bà mới đúng chứ! Trên giường của bà mà.
- Ủa của ai ta? – Nhi lục tung ký ức tìm kiếm – A... Của Anh Khánh.
- Vậy sao ở đây? Hay là 2 người...?
- Không, không có. Hôm qua anh ta đỡ tui lên phòng, chắc là đánh rơi lúc đó.
- Thật không.
- Thật. Để lát tui trả lại. - Dứt lời nhỏ phi thẳng vào nhà vệ sinh không nói thêm gì nữa.
******
Đã chiều rồi mà Nhi chưa định trả chiếc khăn, nhỏ muốn ém luôn quá. Đang ngồi đấu tranh tư tưởng “ Trả, không trả, trả, không trả...” Thì mọi người ập ra, nhỏ muốn đứng tim giấu ngay lập tức, làm mặt "tĩnh queo".
- Đi bơi thôi nào? - Tuấn hí hửng với chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-anh-bao-ve-em-nguoi-con-gai-den-tu-tien-gioi/186204/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.