Nếu nói không muốn bảo vệ thì cứ vậy mà nói ra ư? Vậy sẽ bị anh ta lăng mạ cho tới chết. Đầu Lê Hân Dư quay mòng mòng, cuối cùng phát hiện ra cô không nằm bắt được tâm tư của anh, cũng không biết phải trả lời như thế nào mới khiến anh hài lòng, đành cắn chặt môi không hé một lời. Nói cho cùng cô không hề để tâm tới anh, nhưng cũng không dám nói ra. Trên thực tế, cho dù cô không nói thì anh cũng hiểu. Người phụ nữ này từ trước tới nay chưa hề động lòng với anh, cho dù ba năm trước cô hạ thuốc rồi lên giường với anh chẳng qua cũng chỉ vì cứu gia đình họ Lê đang trên bờ vực phá sản mà thôi. Ý thức được điều này, Lăng Diệu thấy khó chịu trong lòng. Vợ của mình đối với mình lại không có chút ái mộ nào, chỉ coi anh như một hòn đá kê chân, coi anh như một công cụ. Haizz, không ngờ chuyện như vậy Lăng Diệu lại gặp phải. Anh nheo nheo mắt, đi vòng ra đẳng trước, đứng xen giữa hai chân cô. Anh từ từ cúi người xuống, nâng cằm cô bằng đầu ngón tay, bất ngờ l ra một nụ cười đầy sức hấp dẫn: “Lê Hân Dư, ngẩng đầu, nhìn tôi." Sự nam tính đầy mạnh mẽ ấy bao trùm lấy cô, cô ngẩng đầu một cách cứng nhắc, đối diện với ánh mắt của anh. Tên cầm thú này chẳng lẽ trong phòng thay đồ cũng có ý đồ gì ư? Lê Hân Dư có chút sợ hãi. Cô cười một cách nịnh bợ: “Bây giờ chúng ta đi dự yến tiệc chứ? Nếu đi muộn sẽ không tốt cho lắm đúng không?" Lăng Diệu dùng một tay bóp lấy cằm của cô, cơ thể càng nghiêng lại gần cô hơn. Anh tiến gần một bước thì cô lùi sau hai bước. Cho đến khi không lùi được nữa, suýt nữa cả người và ghế đều lộn nhào xuống đất. Anh nhanh chóng đỡ từ phần eo cô, chiếc ghế ngã ngửa trên sàn nhưng cô lại nằm yên trong lòng anh. Anh ôm cô, nặng nề mở miệng, câu nói mơ hồ có ý uy hiếp: "Tôi hi vọng em nhớ răng, em là người phụ nữ của ai!" Điên rồi, điên rồi! Lăng Diệu điện thật rồi! Rõ ràng đây là cuộc hôn nhân không có tình yêu, nửa tháng trước, thậm chí đến mặt của cô anh còn không nhận ra. Tại sao đột nhiên lại thành ra như thế này. Cô trố mắt nhìn anh đầy hoang mang. Lăng Diệu không vui vẻ gì chau mày, rồi cúi đầu xuống gần cô hơn, như tiếp tục muốn “uy hiếp” cô vậy. Cô vội vàng chui ra khỏi lòng anh, cố gắng đứng vững: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, tôi nghe thấy hết rồi." Anh nửa cười nửa không nhìn cô, năm lấy tay cô rồi đeo chiếc vòng ngọc ấy vào tay cô lại. Dưới ánh đèn ấm áp, chiếc vòng sáng hơn, lung linh hơn. Lê Hân Dư chưa rõ bèn cúi đầu nhìn, không dám tháo ra vì sợ anh lại làm ra chuyện gì đó. Hai người họ dùng dằng trong căn phòng trang điểm này quá lâu rồi. Khi bước ra, Hướng Hy Nhiên đứng trước cửa, nhẹ nhàng liếc nhìn Lê Hân Dư, thấy bờ môi cô sưng tấy, rồi lại thấy vết đỏ thẫm giữa khe ngực cô, không hài lòng lườm Lăng Diệu: "Chị vừa che cho Hân Dư những vết hôn trên cổ, em lại giở trò gì vậy?" Hướng Hy Nhiên đang định giúp Lê Hân Dư che đi dấu vết đó thì bị Lăng Diệu ngăn lại. "Vết tích lần này không cần che." Là anh cố tình để lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]