Lời của bác sĩ khiến ba người đều bình tĩnh lại.
Đầu ngón tay của Lê Hân Dư lạnh ngắt: "Tôi có nguy cơ sảy thai sao?"
"Đúng vậy, sức khỏe của mợ chủ quá yếu, thời gian này phải cố gắng nằm trên giường tĩnh dưỡng cho thật tốt.Tốt hơn hết là đừng đi lại lung tung, lúc xoay người xuống giường cũng phải cẩn thận."
Bác sĩ lại nói tiếp: "Thai nhi mới hơn hai tháng, vừa mới tượng hình.Vốn dĩ thai nhi đã yếu, cơ thể của mợ chủ càng yếu hơn, nếu không điều dưỡng kỹ càng, chắc chản đứa bé sẽ không giữ được."
Trong lòng Lê Hân Dư đau xót: "Con của tôi..."
"Nếu mợ chủ chịu khó điều dưỡng thì vẫn có bảy mươi phần trăm cơ hội sinh đứa bé bình an"
Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.
Là cô quá ngây thơ, ngây thơ đến độ ngu ngốc.
Nếu cô thông minh hơn, tránh xa thằng bé Lăng Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô cũng không cần phải chịu khổ với cô như vậy.
"Bây giờ xin mợ chủ hãy nằm xuống, chúng tôi sẽ lập tức đưa thuốc mới làm lại cho cô.Mợ đừng cử động lung tung sợ lại xoắn kim, nếu không đứa nhỏ trong bụng cô cũng phải chịu tội theo."
Lê Hân Dư lau nước mắt rồi nghe lời năm xuống.
Đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô lúc này, cô nhất định phải bảo vệ đứa con của mình.
Thấy tình hình của Lê Hân Dư đã ổn định, Hách Ánh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy mới phải, con cố gắng tĩnh dưỡng ở bệnh viện, mẹ sẽ sắp xếp thêm vài y tá đến chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253687/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.