không biết là nói chuyện gì mà rất lâu sau đó mới thấy Lãng Diệu và Hạch Ảnh ra khỏi phòng sách.
Sắc mặt của hai người đều rất xấu.
Lê Hân Dư bưng hai lỵ trà nóng đi qua, cô nhớ Hách Ảnh không thích uống trà, chỉ thích mỗi trà Lục An Qua Phiến.
Cô đặc biệt pha một lỵ đưa cho Hạch Ánh.
Hạch Ảnh nhận lấy nhưng không uống một ngụm nào, lạnh nhạt nhìn cô rồi nói: "Đưa vòng tay cho ta đi.”
Lê Hân Dư sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra là Hạch Ảnh đang nói đến cái vòng ngọc đỏ
Trong lòng cô chua xót: “Ở trong phòng, để con đi lấy
Hách Ảnh đặt ly trà xuống, đứng thẳng lên: "Đi nhanh về nhanh.
Lăng Diệu kéo tay cô, không cho cô đi: "Mẹ đùa với em thôi, đồ đã tặng rồi, chẳng có lí gì lại đòi lại.
Hách Ảnh không nể mặt chút nào, bà nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mỗi một chữ lại sắc bén: "Mẹ không nói đùa, cái vòng tay đó là vật gia truyền được truyền cho các đời con dầu nhà họ Lăng, không phải người nào cũng có thể đeo được."
“Mẹ, mẹ biết giới hạn của con ở đâu mà." Sắc mặt Lăng Diệu càng ngày càng u ám.
“Vậy chắc con cũng biết điều mẹ để ý nhất là gì.” Hách Ảnh nói: “Những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, còn lại thì con tự xem xét mà xử lý. Nhưng cho dù con làm thế nào, mẹ vẫn sẽ đưa nó về nhà"
Lăng Diệu nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng ép con."
"Mẹ cũng không muốn ép con, là con đã làm mẹ quá thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253646/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.