*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó khi ở trại trẻ mồ côi cũng là Giang Nhiên Nhiên liếc mắt đã thích Giang Dật Hàn.
Nói thích Giang Dật Hàn, muốn anh làm anh trai của mình. “Ngay từ đầu tất cả mọi người đều biết chúng tôi nhận nuôi Giang Dật Hàn không phải là để nuôi con trai, mà là nuôi con rể từ nhỏ. Chúng tôi không thể giao sản nghiệp của nhà họ Giang vào tay người ngoài, mà con rể không biết rõ gốc gác thì chúng tôi lại không tin tưởng” Bà Giang nói: “Tiểu Nhiên cũng biết, cho dù lúc ấy còn nhỏ chưa hiểu rõ ý nghĩa lắm, nhưng nó vẫn luôn nói tương lai mình sẽ là vợ của Giang Dật Hàn. “Giang Dật Hàn cũng chưa từng phản bác điều gì, luôn là một đứa con trai ngoan trong lòng chúng tôi, cho đến khi cô xuất hiện. "Lê Hân Dư, không phải cô là bạn thân nhất của Tiểu Nhiên sao? Vì sao cô có thể cướp đi người mà Tiểu Nhiên yêu tha thiết từ nhỏ đến lớn chứ? Sao cô có thể vô liêm sỉ đến mức này?” “Đủ rồi! Không được nói nữa!” Ông Giang kéo bà Giang ra, nhưng bà Giang lại không cam lòng dừng lại ở đó: “Tôi cứ muốn nói, vì sao tôi không được nói? Tiểu Nhiên của tôi thích Giang Dật Hàn nhiều năm như vậy, kết quả trái tim Giang Dật Hàn lại bị người phụ nữ này cướp đi, lễ cưới cũng bị một người phụ nữ như vậy phá hỏng, ông nói sao tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253591/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.