*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi Giang Dật Hàn bảo địa chỉ xong thì nói: “Em qua đây đi, đúng lúc có một người bạn cũ của em muốn gặp em. Trong lòng Giang Nhiên Nhiên vẫn còn sợ hãi: “Em lập tức đến ngay, anh không được từ chối điện thoại của em nữa!” "Được.” Cúp điện thoại sau đó nhét di động vào tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên lập tức chạy ra ngoài. Ông bà Giang dù đuổi theo và kêu gọi như thế nào cũng không ngăn cản được con gái đã như điên cuồng của mình. “Tiểu Nhiên của mẹ... vì sao con lại cố chấp như vậy? Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ như thế này thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Giang Dật Hàn.” Bà Giang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói. Câu này quá quen tại, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn qua. Mà lúc ông bà Giang nhìn thấy Lê Hân Dư, vẻ mặt cũng không có nhiều thiện cảm. Không giống ánh mắt nhìn bạn thân của con gái mình mà giống như đang nhìn tình địch. Bà Giang lau nước mắt, đi hai bước đến trước mặt Lê Hân Dư: “Lê Hân Dư, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô. Lê Hân Dư gật đầu chào hỏi bà ta: “Bác trai, bác gái. Ông Giang đánh giá Lê Hân Dư một lượt từ đầu đến chân, cũng biết rốt cục con gái mình thua kém cô ở điểm nào. Chẳng trách Giang Dật Hàn nhớ mãi không quên cô suốt nhiều năm như vậy. Cho dù là ngoại hình hay khí chất, con gái mình đều kém xa người phụ nữ trước mặt này. Ông Giang than thở: “Thôi được, thôi được, tất cả đều là số phận... Là của mình thì chung quy cũng là của mình, không phải của mình thì làm thế nào cũng không phải của mình” “Dù có phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn không có cách nào biến những thứ thuộc về người khác thành của mình được.” Ông Giang lắc đầu, khẽ thở dài. Lê Hân Dư nghe lời nói của ông Giang, lại nhìn vẻ mặt của ông ấy, cô luôn cảm thấy trong lời của ông còn có ý gì khác nữa nhưng nhất thời cô chưa hiểu ra. Bà Giang không bình tĩnh được như ông Giang, con gái mình thê thảm như vậy mà cô gái này vẫn đứng ở đây xem náo nhiệt từ đầu đến cuối. Dựa vào cái gì? Con gái của bà ta sao có thể thua kém người đang ở trước mặt này? Bà Giang đi đến trước mặt Lê Hân Dư, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Không phải cô chỉ xinh hơn Tiểu Nhiên một chút thôi sao, rốt cục là vì sao lại mê hoặc được trái tim Giang Dật Hàn? Mê hoặc suốt nhiều năm như vậy.” Lê Hân Dư kinh ngạc, cô không ngờ bà Giang cũng biết những chuyện này. Trước đây khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn ở bên nhau họ chưa từng gặp cha mẹ hai bên, vẫn luôn chỉ là âm thầm yêu nhau. Ngoại trừ Giang Nhiên Nhiên, căn bản là không có ai biết. Mà tính cách Giang Nhiên Nhiên khá độc lập, vẫn luôn có nhà riêng của mình, kiên quyết phải có không gian độc lập của riêng mình nên không sống với ông bà Giang, một tuần chỉ về một hai lần. Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, quen biết Giang Nhiên Nhiên đã nhiều năm như vậy nhưng đến đám cưới này mới là lần đầu tiên Lê Hân Dư gặp cha mẹ của cô ta. Ông Giang kéo bà Giang, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa. Nhưng một khi bà Giang đã mở lời thì sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy: “Cô thật sự là bạn thân của Tiểu Nhiên nhà chúng tôi sao?” Lê Hân Dư không rõ vì sao bà ta lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: “Vâng, Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của cháu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]