*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Giang Dật Hàn bảo địa chỉ xong thì nói: “Em qua đây đi, đúng lúc có một người bạn cũ của em muốn gặp em.
Trong lòng Giang Nhiên Nhiên vẫn còn sợ hãi: “Em lập tức đến ngay, anh không được từ chối điện thoại của em nữa!” "Được.”
Cúp điện thoại sau đó nhét di động vào tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên lập tức chạy ra ngoài.
Ông bà Giang dù đuổi theo và kêu gọi như thế nào cũng không ngăn cản được con gái đã như điên cuồng của mình. “Tiểu Nhiên của mẹ... vì sao con lại cố chấp như vậy? Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ như thế này thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Giang Dật Hàn.” Bà Giang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói.
Câu này quá quen tại, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn qua.
Mà lúc ông bà Giang nhìn thấy Lê Hân Dư, vẻ mặt cũng không có nhiều thiện cảm.
Không giống ánh mắt nhìn bạn thân của con gái mình mà giống như đang nhìn tình địch.
Bà Giang lau nước mắt, đi hai bước đến trước mặt Lê Hân Dư: “Lê Hân Dư, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô.
Lê Hân Dư gật đầu chào hỏi bà ta: “Bác trai, bác gái.
Ông Giang đánh giá Lê Hân Dư một lượt từ đầu đến chân, cũng biết rốt cục con gái mình thua kém cô ở điểm nào. Chẳng trách Giang Dật Hàn nhớ mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253590/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.