Lê Hân Dư đầu đau như búa bổ, cô không dám quyết định, cũng không có cách nào quyết định được.
Bằng không cô không thể nào gánh vác hết thảy mọi hậu quả. “Em không nói lời nào là có ý gì, ngầm thừa nhận?" Lăng Diệu cười khẩy, chất vấn: “Lê Hân Dư, có phải khoảng thời gian này anh đối xử với em quá tốt nên em nghĩ anh chỉ là món đồ chơi đối với em, có cũng được không có cũng không sao, vì thế em mới đối xử với anh như vậy đúng không?” “Không phải, không phải... Cô rưng rưng lắc đầu, đưa tay ra muốn chạm vào mặt anh.
Nhưng anh lại gạt mạnh tay cô ra, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Đồng ý nhường chồng cho em gái của mình, phải là người rộng lượng cỡ nào mới có thể làm ra được chuyện này chứ? Em thích tự mình hiến dâng đến thế sao? Lê Hân Dư, em nói cho anh biết rất cuộc em không quan tâm anh cỡ nào mới có thể khinh miệt anh như thế chứ?”
Anh đối với cô có thể nói là yêu chiều cực hạn, có thể cho cô cưỡi lên đầu lên cổ anh, có thể không cần để ý đến sĩ diện.
Nhưng anh có giới hạn...
Lê Hân Dư đã giẫm lên vạch giới hạn của anh.
Anh yêu cô nhưng tình yêu của anh không phải thứ để cô dễ dàng chà đạp. “Không phải như vậy Lăng Diệu, là mẹ dùng tính mạng uy hiếp em. Em không có cách nào... Em thật sự không có cách nào khác...
Gần đây Lê Hân Dư rất ít khi khóc, cô cho rằng sau khi bản thân đã trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253542/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.