Lăng Diệu ấn vào vai cô, bảo cô ngồi xuống ghế sofa và rót cho cô một ly nước ấm.
Lê Hân Dư bưng lấy ly nước ấm thủy tinh, trong lòng đã ổn định lại một chút xíu.
Thấy cảm xúc cô ổn định, lúc này Lăng Diệu mới ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng nhìn cô: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Lê Hân Dư mím môi, nói không nên lời.
Lăng Diệu thấy tinh thần cô sa sút, cũng không ép cô: “Được, anh không ép em, đợi sau khi em nghĩ kỹ, rồi nói với anh sau cũng được.
Anh đối cô như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.
Cô cũng không biết lúc đó mình đồng ý như thế nào, một yêu cầu vô lý và trơ trẽn như vậy... thế mà cô lại có thể đồng ý.
Điện thoại của Lăng Diệu không ngừng vang lên, tất cả đều là của trợ lý Lưu.
Đại khái cô cũng biết chắc là buổi chiều còn có lịch trình, anh lo lắng cho cô nên mới chạy về.
Anh ấy quan tâm đến mình như vậy... Nhưng mình lại đồng ý với yêu cầu trơ trẽn như vậy.
Lê Hân Dư không còn kìm chế được cảm xúc của mình nữa, ôm lấy Lăng Diệu, dường như chỉ khi dựa vào lòng anh cô mới có thể tìm được cảm giác an toàn.
Cô không thể che giấu được nữa nên đành nói thật với Lăng Diệu: “Xin lỗi, em thật sự không muốn chia sẻ anh cho Nhã Trí, em cũng hết cách rồi, mẹ em đã quỳ xuống ở nơi đông người.
Trái tim Lăng Diệu như bị đâm một nhát, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Em cứ chắp tay nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253541/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.