Bà Trần thấy Lăng Diệu che chở Lê Hân Dư, lời của anh nói ra cũng không giống như đang nói đùa, lúc này bà ta mới cắn răng ôm hết mọi chuyện lên người. “Phịch!” Bà Trần quỳ xuống, khóc lóc trước mặt bọn họ: “Cậu chủ, mợ chủ, xin lỗi, là tôi không tốt. Là tôi bị ma ám muốn hại mợ chủ, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt. “Động cơ là gì? Tại sao bà lại làm như thế?” “Con gái nhỏ của tôi đã thích cậu chủ từ nhỏ. Nhưng cậu chủ vẫn chưa từng ngó ngàng tới nó. Tôi nhất thời không cam long nên nổi tâm tư xấu xa, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của một mình tôi.” Bà Trần dập đầu thật mạnh với hai người: “Bình thường tôi đều lựa lúc hai người không có ở nhà đến tráo thuốc, hôm nay không ngờ hai người lại về nhà sớm như vậy nên bị bắt ngay tại trận, đều là do tôi đáng chết" “Bảo tôi làm gì tôi cũng làm, xin cậu chủ đừng bắt tôi phải ngồi tù, tôi đã từng tuổi này rồi, thực sự chịu không nổi dằn vặt đầu. Mặt bà Trần giàn giụa nước mắt.
Lăng Diệu nhìn bà Trần: “Nể tình nghĩa năm xưa tôi có thể tha cho bà, nhưng làm sai chuyện bắt buộc phải chịu trách nhiệm. “Bà đi đi!” “Cảm ơn cậu chủ.” “Bà Trần không nói thật, anh tha cho bà ấy đi như vậy sao?” Lê Hân Dư đẩy Lăng Diệu ra.
Lăng Diệu cứng đờ người: “Làm sao em biết bà ta không nói thật?” “Không hợp lý, con gái của bà ta có thể thích anh, cô ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253512/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.